1/ Hôm nay Ngọc Huyên buộc phải ly hôn với chồng, kẻ năm năm nay vẫn luôn lạnh nhạt với .
Cô từng nghĩ đến việc từ chối, khi hỏi có muốn ly hôn không, lại đồng ý.
“Em đồng ý ly hôn, cũng không cần chia tài sản.”
Dù sao… bạch nguyệt quang mà luôn nhớ thương ngày ấy cũng trở về rồi, không nên ôm mộng quá sâu gì.
“Ừ.”
Kỉ Nam hờ hững đáp, Ngọc Huyên chỉ có thể thầm thở dài.
Bọn họ bên nhau bao năm cũng không có chuyện gì xảy ra, con cái cũng không có, chẳng có điều gì để níu kéo nhau cả.
Chỉ một ngày nữa thôi, bọn họ đã có thể người dưng nước lã rồi.
Nhưng một ngày này, không quá ngắn, cũng chẳng quá dài, vừa vặn lại xảy ra chuyện, đảo lộn hết mọi chuyện.
Kỉ Nam không biết lái xe thế nào mà gặp tai nạn khi trên đường đến cục dân chính để với ta ly hôn.
Ngọc Huyên lo lắng chạy vào xem, chỉ thấy Kỉ Nam quấn một cục băng trên đầu.
Bạn thân là bác sĩ phụ trách kiểm tra tổng thể cho Kỉ Nam, sau khi xem xét kỹ lưỡng, lại phán một câu:
“Anh ta trấn thương mất trí nhớ tạm thời, có lẽ sẽ quên đi chuyện của mấy năm nay.”
Ngọc Huyên bất ngờ, mất trí nhớ tạm thời?
Chưa kịp hoàn hồn, Kỉ Nam đã kéo lấy tay .
“Cô… là vợ tôi?”
Ngọc Huyên mím môi gật đầu một cái, định sắp không phải nữa thì ta đã vui mừng réo lên:
“Không phải chứ, tôi lại có vợ đẹp ư? Chúng ta có con chưa?”
Ngọc Huyên chần chừ: “Chưa.”
Nhưng mà hỏi gì?
Vừa dứt câu, Kỉ Nam mặt đần ra, kế tiếp lại khóc rú lên.
“Huhu bác sĩ, chym tôi hỏng rồi à?”
Bạn thấy sao?