5
Sau đêm đó, tôi không báo trước, mà bay đến London để xem triển lãm tranh.
Ba tháng trời tôi không hề chủ liên lạc với Bùi Tự lần nào.
Ngược lại, Bùi Tự lại rất khác thường, thỉnh thoảng vào đêm khuya bên tôi và rạng sáng bên ấy, gửi tin nhắn cho tôi.
“Trời mưa, ra ngoài nhớ mang ô.”
Tôi không trả lời.
Xem triển lãm, trượt tuyết, nhảy bungee… Sau khi chơi thỏa thích, ngay trước khi quyết định về nước, tôi gửi một tin nhắn cho Bùi Tự.
“Sau khi về nước, tôi có chuyện muốn với .”
Tin nhắn này Bùi Tự không trả lời.
Nhưng vào khoảnh khắc tôi nhảy xuống từ ngọn núi tuyết ở Áo, tôi bỗng nhiên nhận ra.
Tôi không nên níu kéo ấy nữa.
Quá mải mê với cái kết “Hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi,” liệu khi điều đó thực sự xảy ra, tôi có thể quên hết mọi nỗi đau đã từng có trước khi có cái kết đẹp ấy không?
Ngày thứ ba sau khi về nước, tôi mới trở về căn nhà chung của chúng tôi.
Qua camera ở cửa vào, tôi phát hiện ấy đã một tháng không về nhà.
Nhưng vào nửa đêm hôm nay, ấy lại về.
Bùi Tự lần tới sẽ cùng tôi đi chơi. Tôi hiểu, đây là cách mà Bùi Tự lặng lẽ giảng hòa.
Tôi bắt đầu chuyện với Bùi Tự một cách khách sáo:
“Không cần đâu, tôi đi chơi với các rất vui rồi.”
Đêm đó khi ngủ, trong cơn mơ màng, có một làn da ấm áp chạm vào lòng bàn tay tôi.
Anh ấy nắm lấy tay tôi.
Có lẽ ngay cả người lạnh lùng như Bùi Tự, cũng cảm thấy điều gì đó.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến chiều. Sau khi dậy, tôi bắt đầu thu xếp hành lý, còn đặc biệt mang theo một vali trống từ nhà.
Khi thu dọn đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, trong đó lại xuất hiện một chiếc hộp nhung mà tôi chưa từng thấy.
Tôi có chút sợ hãi vẫn đưa tay mở hộp ra.
Là một chiếc nhẫn.
Đó là món quà mà tôi từng mơ tưởng Bùi Tự sẽ tặng tôi – một chiếc nhẫn.
Ánh hoàng hôn xuyên qua lớp rèm mỏng bên cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu vào mắt tôi.
Mặt trong của chiếc nhẫn khắc chữ “Apple.”
Nó đang phát sáng.
Trong chiếc hộp nhỏ còn có một mẩu giấy, trên đó ghi “You are the apple of my eye.”
Em là người quý giá nhất của .
Ngày ký là Lễ Tình Nhân hai năm trước.
Ánh nắng chiều chiếu lên sàn nhà, bỗng dưng có thêm một bóng người.
Tôi ngẩng đầu lên.
Là Bùi Tự đã trở về.
Tôi cầm chiếc nhẫn, bước đến trước mặt Bùi Tự, cố kiềm chế không để nước mắt trào ra, cố đến mức gân trên cổ nổi lên.
Tôi lắc lắc chiếc nhẫn chất vấn Bùi Tự:
“Vậy là sao? Đây là cái mà gọi là… ‘Chúng ta không hợp nhau’?”
Bùi Tự tờ giấy rơi trên sàn, cúi xuống nhặt nó lên.
Tôi giơ tay hất tờ giấy đi lần nữa.
“Nói đi chứ! Anh câm rồi hả? Bùi Tự!”
6
Bùi Tự luôn có thể dễ dàng khơi dậy cảm của tôi. Nhưng rõ ràng lúc đầu, chúng tôi không phải lúc nào cũng đối lập và mâu thuẫn như thế này.
Bùi Tự là học sinh nghèo của lớp Chân Châu, nơi mà tất cả học phí, học bổng đều do tập đoàn Lương Thị tài trợ.
Và Bùi Tự là một người đặc biệt trong lớp Chân Châu.
Đặc biệt ở chỗ, ấy là một người khiếm thính.
Học sinh nghèo, người khiếm thính, học sinh giỏi nhất – những từ ngữ này khiến truyền thông đổ xô đến để quảng bá cho trường.
Lần đầu gặp nhau, các phóng viên đang chen chúc phỏng vấn cảm nghĩ của Bùi Tự khi nhận tài trợ.
Một phóng viên mắt tinh phát hiện ra tôi, sắp bị ép chặt vào tường.
“Bạn Bùi Tự, học Lương Vũ cùng khóa đứng sau chính là con của nhà tài trợ, liệu cuộc sống thường ngày của hai người có ra sự ngại ngùng nào không?”
Cứu với.
Bùi Tự chẳng hề biết tôi là ai.
Nhưng Bùi Tự lại mỉm bảo mọi người lùi lại, kéo tôi ra khỏi đám đông chật chội.
“Bạn Lương rất tốt, luôn hòa nhã và thân thiện với các học.”
Kết thúc buổi phỏng vấn đầy ngượng ngùng, trên đường trở về tòa nhà lớp học cùng Bùi Tự, khi ấy đi lướt qua tôi để trở lại lớp.
Tôi thoáng thấy thứ gì đó trên tai ấy không giống mọi người nên tò mò hỏi với theo:
“Chỉ cần đeo cái này là cậu có thể nghe à?”
Cho đến khi Bùi Tự quay lại, tôi mới nhận ra câu hỏi vô lễ này đã không giữ trong lòng.
Bùi Tự quay lại tôi, nửa như nửa như không, trả lời không ăn nhập:
“Tôi còn có một tai khác để nghe.”
Nếu Lương Vũ mười năm sau có mặt ở đây, chắc chắn sẽ rất nhớ Bùi Tự thời cấp ba. Bởi vì, Bùi Tự lúc này vẫn chưa phải là một người im lặng.
Nhưng người đang đứng ở đây vào thời điểm này chỉ là một nữ sinh mười bảy tuổi Lương Vũ. Câu trả lời khó hiểu này, lại chạm đến trái tim ấy.
Tôi bắt đầu muốn kết với Bùi Tự, chủ tìm ấy trò chuyện, lấy lý do là muốn ấy dạy học, tôi cứ thế đến lớp ấy mỗi ngày.
Thậm chí còn vào lớp ngồi nghe.
Trong một buổi luyện tập hội thoại tiếng Anh nhóm, Bùi Tự , trái cây thích nhất là táo.
Vì vào Giáng Sinh năm đó, ngăn bàn của tất cả các trong lớp Bùi Tự đều chứa đầy những quả táo đỏ rực.
Từ đó, cả lớp Chân Châu đều biết đến tôi.
Chỉ có Bùi Tự biết, phần của ấy khác biệt. Anh ấy nhận một tấm thiệp độc nhất vô nhị, cũng là khoảnh khắc đỉnh cao của IQ và EQ trong đời tôi.
Trên thiệp viết: “You are the apple of my eye.”
Dù Bùi Tự không đáp lại, tôi vẫn có thể cảm nhận, lớp vỏ cứng rắn của ấy hình như đang mềm đi một chút vì tôi.
Một lần sau giờ học, tôi ép Bùi Tự đến quán trà sữa, chia sẻ loại trà sữa mà tôi thích.
Ngồi đối diện nhau, tôi cứ ấp úng như muốn gì đó. Bùi Tự tôi khó chịu đến mức thở dài:
“Nói đi, cậu muốn gì?”
Tôi đắc ý, dùng ống hút khuấy trà sữa:
“Trước hết phải rõ nhé, tôi chỉ tò mò, tò mò thôi mà…
Tôi đã lên mạng tra cứu, có một số người khiếm thính không phải hoàn toàn không nghe âm thanh, còn cậu thì sao?”
Bùi Tự mỉm dịu dàng:
“Ừ, đúng , cần âm thanh thật lớn, ở rất rất gần tai, thì tôi mới nghe một chút.”
Tôi hỏi ấy:
“Vậy cậu có thể tháo ra không?”
Gần đây Bùi Tự ngoan ngoãn ghê, ấy rất hợp tác với tôi, và đã tháo ra.
Tôi ghé vào tai ấy, với âm lượng hơi lớn hơn bình thường một chút:
“Như thì sao?”
Bùi Tự không có phản ứng gì.
Lúc này, tôi quên mất rằng tai trái của ấy vẫn nghe nên tôi đã hét lên bên tai :
“Tôi thích cậu!”
Thế là không chỉ Bùi Tự biết mà cả thế giới đều biết…
7
Cả thế giới đều biết Lương Vũ rất thích Bùi Tự. Nhưng Bùi Tự thích Lương Vũ thì ngay cả Lương Vũ cũng không biết.
“Nói đi, Bùi Tự!”
Lương Vũ hai mươi bảy tuổi cũng đang hét lên với Bùi Tự.
Bùi Tự lao tới, ôm chặt tôi. Anh ấy vuốt ve đầu tôi. Ôm tôi vào lòng, như thể vô cùng trân trọng.
“Xin lỗi, A Vũ.”
Anh ấy cứ xoa đầu tôi mãi.
Tôi phản kháng đẩy ấy ra:
“Bảy năm, chúng ta bên nhau bảy năm, thực sự không thể cho tôi một lời giải thích sao? Dù chỉ là dối gạt tôi.”
Những năm qua, rốt cuộc đang gì?
Vừa lạnh nhạt với tôi, lại lén lút mua nhẫn.
“Được. Anh thừa nhận.”
Bùi Tự bất ngờ :
“Anh thừa nhận hèn hạ.”
Tôi mở to mắt . Còn , thẳng vào tôi, tiếp tục :
“Anh sợ phải thừa nhận cảm của mình, như khi ngày nào đó em muốn rời xa thì vẫn có thể rằng… Anh không thích em.
Thế giới của em rực rỡ như , còn chỉ là một kẻ xám xịt, thậm chí còn khiếm khuyết.”
Bùi Tự cúi đầu, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ cẩn thận của ấy.
Tôi hít sâu một hơi, cố nén nước mắt không thành công. Nước mắt vẫn lăn ra khỏi khóe mắt.
“Thế còn tôi thì sao? Bùi Tự, khiến tôi cảm thấy rằng, tôi không xứng đáng có và hôn nhân.”
Cuối cùng tôi không thể nhịn nữa, dốc hết nỗi đau của mình với Bùi Tự:
“Anh chưa bao giờ đưa tôi vào vòng giao tiếp của , ngay cả khi thân kết hôn và gửi thiệp mời về nhà, tôi đã đợi bao lâu! Đợi hỏi rằng tôi có muốn cùng đi hay không?”
Tôi không muốn khóc tay cứ phải đưa lên lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào.
“Nhưng mãi đến khi thấy bức ảnh chụp chung ở đám cưới trên mạng xã hội, tôi mới dám tin rằng: một Bùi Tự trông có vẻ rất tốt với tôi, thực ra không hề thích tôi chút nào.”
Ngón tay của Bùi Tự co rút run rẩy:
“Anh không phải là…”
Tôi lập tức ngắt lời :
“Bùi Tự, thông minh như , đừng với tôi là lại không nhận ra lễ tân đó thích .
Cô ấy chính là phù dâu ngày hôm đó đúng không?
Vậy mà vẫn để ấy ở lại công ty .”
Bùi Tự nhíu mày:
“A Vũ, công ty không phải của một mình .”
Tôi nhạt:
“Bùi Tự, bây giờ tôi đã hiểu, sự đê tiện và của có thể cùng tồn tại.”
Tôi cúi xuống chiếc nhẫn:
“Chiếc nhẫn này tôi sẽ giữ.”
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào phần khắc chữ tiếng Anh rồi xoay người, mạnh mẽ ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.
Tôi quay lại Bùi Tự đang ngẩn ra:
“Cách xử lý, tôi sẽ quyết định.”
Bùi Tự lập tức quay người định xuống lầu tìm nhẫn, tôi gọi lại:
“Bùi Tự, tìm lại cũng vô ích.”
Bùi Tự quay đầu, đôi mắt đầy những tia máu:
“Sao lại vô ích, sao lại vô ích chứ?”
Tôi giơ ngón trỏ chạm vào vị trí trái tim của :
“Vì, đã quá muộn rồi! Đó là thứ tôi từng muốn có, bây giờ thì không cần nữa.”
Bùi Tự nắm lấy ngón tay tôi, giọng có phần căng thẳng:
“A Vũ… em không cần nữa sao?”
Trông thật đáng thương, như một cún nhỏ ướt sũng.
Tôi thở dài, lắc đầu:
“Chúng ta chia tay thôi.”
Bùi Tự lập tức lao đến, ôm chặt tôi:
“Xin lỗi A Vũ, xin lỗi…”
Tôi muốn đẩy ra, không đẩy nổi:
“Nhưng…tôi đã không còn nữa rồi.”
Bùi Tự cứng đờ:
“Em lừa đúng không, biết sai rồi, sẽ không ngang bướng nữa.”
Tôi quay đầu lại thấy Bùi Tự sắp khóc. Tôi tiếp:
“Cuối cùng em đã buông tay , nên vui vì chúng ta.”
Bùi Tự , giật lấy máy trợ thính, ném mạnh lên giường.
Tôi chiếc máy trợ thính nằm trên chăn,nhẹ nhàng :
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, việc nghèo hay không nghe thấy khiến đáng thương.
Bùi Tự, rất tuyệt vời.”
Vì , đừng phủ nhận của tôi.
Bạn thấy sao?