Thím Hà rất nhanh đã cho người dọn xong phòng của Tần Nguyệt, không tiếp tục ngồi ở phòng khách trống trải mà tràn đầy sự đè nén kia nữa đi theo thím Hà lên tầng.
Căn phòng rộng rãi ngăn nắp sạch sẽ, cửa số vừa vặn ở phía Tây ánh chiều tà đỏ lựng rọi khắp phòng nhuốm lên một sắc màu tuyệt đẹp.
Tần Nguyệt từng ước ao bản thân sẽ có ngày đưa mẹ ra khỏi thôn Mã Lai sống ở một căn phòng rộng lớn xinh đẹp thế này, hiện tại mọi ước ao đều trở nên thật vô nghĩa.
"Nhị tiểu thư, còn cần gì thì cứ với tôi ạ."
Thím Hà ở sau lên tiếng, Tần Nguyệt thu tầm mắt về quay sang thím.
"Tôi biết rồi, sau này thím gọi tôi là Tần Nguyệt là ."
Nhị tiểu thư gì đấy căn bản không phải .
Thím Hà hơi khó xử thấy ánh mắt nghiêm túc của Tần Nguyệt thì chỉ đành chấp thuận theo.
"Vâng, Tần Nguyệt."
Thím Hà đi rồi Tần Nguyệt bắt đầu sắp xếp đồ trong vali ra, trong đấy có một tấm ảnh nhỏ còn chưa lớn bằng bàn tay ép nhựa đàng hoàng.
Đây là tấm hình duy nhất và mẹ chụp chung hồi năm ngoái, khi ấy bệnh của bà chưa trở nặng nụ trên môi vẫn cứ dịu dàng như thế.
Bà lấy tiền tiết kiệm dẫn đến tiệm chụp ảnh bảo là muốn có cái kỷ niệm, lúc ấy nào biết đó là kỷ niệm cuối cùng mà mẹ để lại cho chứ.
Bất giác hốc mắt nóng rát khó chịu, Tần Nguyệt quanh căn phòng một chút cánh mũi lại càng chua xót hơn, cầm lấy bức ảnh đi ra khỏi biệt thự đến bên rừng cây nhỏ cạnh cửa sổ phòng .
Đường đi không một bóng người, lâu lâu mới có một tốp lính gác đi tuần quanh, Tần Nguyệt đi đến một tảng đá nhỏ bên trong rừng cây ngồi xuống.
Nơi đây thế mà còn có một cái hồ không quá lớn, trên mặt hồ là ánh trăng tròn vành vạnh đầy lấp lánh.
Ánh trăng ở đây không sáng bằng cũng không đẹp bằng ở nhà , mỗi đêm trăng rằm sáng rỡ mẹ sẽ dẫn ra sân nhỏ ngồi, hai mẹ con sẽ thủ thỉ tâm sự với nhau mà không biết chán.
Tần Nguyệt hít sâu mấy hơi vẫn không nén nước mắt dâng trào, mím môi ngửa đầu mặt trăng trên cao, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống không tiếng .
(Mẹ ơi, con muốn về nhà, con muốn về nhà với mẹ.)
Cô luôn tự nhủ rằng mẹ không phải người hoại gia đình người khác, mười mấy năm nay bao nhiêu khổ cực bà đều chịu đựng hết để nuôi lớn, bà chưa từng nhắc hay đi tìm La Thận Khâm dù một lần.
Cho đến khi bà thật sự cùng đường tuyệt lộ mới nhờ vả đến ông, nếu bà không mất sớm thì còn lâu mới để theo La Thận Khâm về thành phố B.
Bà có tôn nghiêm cũng muốn giữ tôn nghiêm cho , biết mẹ không sai, bản thân mình cũng không sai, khi nghe hai từ con hoang kia vẫn không nhịn mà uất ức.
Tần Nguyệt ngửa cổ khóc đến nấc nghẹn thành tiếng nhỏ như mèo kêu.
Mà không biết ở trên thân cây ngay cạnh tảng đá ngồi, Phó Dịch Bắc sớm dập tắt điếu thuốc trên tay rũ mắt hiếu kỳ .
Anh từ khóc trong im lặng đến nức nở thành tiếng, bả vai nhỏ gầy run rẩy trong gió đêm.
Mặc dù hơi ghét mấy đứa con riêng thế này, không hiểu sao lại thấy hơi thương cảm cho .
Hình như lúc chiều nghe Thẩm Thiên Thành mẹ vừa mất không lâu, giờ khóc thế này chắc là nhớ mẹ nhỉ?
Phó Dịch Bắc ngồi vắt vẻo trên cây chỉ lo chăm Tần Nguyệt mà không phát hiện cạnh tay mình có một con sâu rốm đang bò đến.
Cho nên khi con sâu kia bò lên tay , Phó Dịch Bắc giật mình hô một tiếng trực tiếp nhảy xuống khỏi cây.
"Chết tiệt!"
"Á!"
Tần Nguyệt đang khóc đến nấc nghẹn cũng bị doạ cho nhảy dựng, hét một tiếng ngã phịch ra đất.
"Huhu, ma!"
Bỗng thù lù té ra một bóng người, trong đầu Tần Nguyệt quả thật không còn sự liên tưởng nào chính xác hơn là ma nữa.
"Không khóc!"
Phó Dịch Bắc đứng vững, nghiến răng hung dữ trừng mắt Tần Nguyệt. Chắc do thấy bản thân chưa đủ dữ nên tiếp tục gằn giọng uy hiếp.
"Khóc nữa là tôi ném em xuống sông đấy!"
Tần Nguyệt nước mắt nước mũi tèm lem, xác định trước mặt mình là người chứ không phải ma, đưa tay quệt nước mắt mím môi gật đầu lia lịa.
Phó Dịch Bắc lúc này mới thả lỏng người một chút, gan nhỏ thế không biết mới mà đã sợ tới phát hoảng!
Cũng may đã ngưng khóc nếu không lỡ có người thấy lại tưởng bắt nạt thì nguy.
Anh cúi người nhặt bao thuốc lá nhét vào túi quần sẵn tiện cầm lấy bật lửa chơi trên tay, hất cằm với Tần Nguyệt.
"Nín rồi thì về nhà đi, ở đây định nhát ma ai hả?"
Tần Nguyệt cũng đã nín khóc, chậm rãi đứng lên phủi đi bụi đất trên quần áo mình.
Nhờ ánh trăng sáng len lói từ các táng cây Tần Nguyệt rõ gương mặt của người kia, là chàng trai gặp lúc chiều.
Nhớ tới ánh mắt khi ấy, hơi nhíu mày hỏi:
"Sao lại ở trên cây?"
Khi nảy khóc có phải đều thấy rồi không?
Phó Dịch Bắc thấy ánh mắt Tần Nguyệt đã trở nên tĩnh lặng như lần đầu gặp mặt nhàn nhạt bật lửa trên tay mình, híp mắt bỏ bật lửa vào túi quần.
"Tôi thích ở đâu thì ở, bộ cây này nhà em trồng chắc."
Tần Nguyệt nhíu mày, mím môi không hé răng trả lời .
Phó Dịch Bắc hờ hững một cái rồi xoay người rời đi, đi vài bước lại xoay người lại cảnh cáo .
"Quản tốt cái miệng của mình, biết chưa?"
Tần Nguyệt dáng vẻ ngông nghênh của rất không thuận mắt vẫn nhịn , nhỏ giọng đáp:
"Tôi biết rồi."
Phó Dịch Bắc thấy thức thời như thế thì rất hài lòng xoay quanh rời khỏi rừng cây.
Tần Nguyệt theo bóng lưng khuất dần, cảm bi thương ban đầu bị chi phối đã tiêu tan không ít.
Cô vừa muốn xoay người trở về thì đã thấy La Thận Khâm vội vàng chạy đến, hơi thở ông vì chạy nhanh mà dồn dập đưa tay vịn lấy bả vai .
"Sao con lại một mình đi ra đây?"
Tần Nguyệt khẽ tránh đi tay ông, hỏi:
"Chú..."
Nói đoạn ngập ngừng sửa lời.
"Ba tìm con gì?"
Tay La Thận Khâm giơ giữa không trung chậm chạp rụt về.
"Đến giờ cơm mà không thấy con ở trong phòng nên ba vội chạy đi tìm con."
Tần Nguyệt gật gật đầu, trả lời ông.
"Là con quên với ba, mà sau này con có thể ăn cơm ở trong phòng không ạ?"
"Sao có thể ăn cơm ở trong phòng hả con?"
La Thận Khâm không đồng ý , Tần Nguyệt nhỏ giọng đáp:
"Con không muốn chạm mặt với mọi người trong nhà để tránh khó xử, với lại con cảm thấy không quen lắm."
Cô dám chắc nếu ra ngồi ăn cùng ba người nhà bọn họ thì bữa cơm ấy sẽ không có cách nào trọn vẹn .
La Thận Khâm nghĩ đến thái độ Lý Tuệ Mẫn hôm nay, biết Tần Nguyệt có khó chịu trong lòng nên ông chỉ đành thở dài chấp thuận theo cầu của .
"Được, theo ý con . Giờ theo ba về nhà nhé, sáng mai con đến đây chơi cũng không muộn."
Tần Nguyệt gật đầu đi theo ông về nhà, giữa đường bất chợt bị ông nắm lấy tay dẫn đi Tần Nguyệt theo phản xạ mà rụt tay về.
La Thận Khâm nào chịu để vung ra, ông kiên quyết nắm lấy tay dẫn đi dịu dàng :
"Đường tối lót đá gồ ghề ba dẫn con đi sẽ không bị ngã, ngoan."
Khoé môi Tần Nguyệt mấp máy cũng không vùng vẫy nữa, cụp mắt đi theo bước chân ông, bàn tay to lớn còn to hơn tay mẹ đang nắm tay mình kia mà không khỏi thất thần.
Bạn thấy sao?