Mắt To Nhìn Đế [...] – Chương 12

Ngài mỉm , dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má ta, vui vẻ :

“Ai bảo tiểu Quất nhi hiếm khi chịu rơi giọt lệ quý báu này.”

Cha mẹ ta không ngờ chúng ta sẽ lưu lại, nhất thời vừa hoang mang vừa vui mừng, cha ta hệt như cậu thiếu niên trẻ, loay hoay mãi, sợ tiếp đón không chu toàn với thánh thượng.

Lo sợ họ bất tiện, Lý Quân Khắc cho lui hết thái giám cung nữ, đóng vai “con rể đến thăm nhà cha mẹ vợ”, thu lại hết uy nghiêm, vô cùng khiêm nhường.

Cuối cùng, chúng ta ngủ lại ở phòng mẹ ta đặc biệt giữ lại cho ta. Suốt cả buổi tối hôm đó, ta cứ như đang mơ , tưởng mình vẫn là con nhỏ đi chơi quên về. Có lễ mẹ ta muốn giữ lại chút kỷ niệm về ta, nhờ thế mà ta và Lý Quân Khắc mới có cơ hội quay về căn phòng nơi ta từng ở.

Những đồ vật của ta từ những ngày còn ở nhà bày biện trong phòng khiến Lý Quân Khắc thấy thích thú vô cùng.

“Xem ra từ nhỏ nàng đã không thích đọc sách.”

Ngài lật từng trang chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ta viết cùng vài câu thơ lâm ly, thỉnh thoảng lại phì , rõ là đang chọc ghẹo ta.

Ta có biết bao nhiêu thứ muốn khoe ngài, thế mà ngài chỉ chăm chăm vào khuyết điểm của ta để nhạo. Tức quá ta bèn mạnh tay bẻ đầu ngài hướng về phía mình:

“Không xem nữa, không có việc gì khác để sao?!”

Ngài vòng tay ôm chặt lấy eo ta, hơi thở phả lên ngực ta thấy cả người nóng bừng. Ngài siết nhẹ tay khiến chúng ta càng dán sát vào nhau hơn.

Giọng ngài trở nên trầm đục, hỏi:

“Có đấy, chỉ sợ nàng ngại thôi.”

Ngọn lửa trong đôi mắt ngài tựa hồ lan tỏa cả căn phòng, khiến ta đỏ bừng mặt, ánh mắt bất định, khẽ đẩy ngài ra, giận dỗi:

“Chàng gì nghe mập mờ quá.”

Lý Quân Khắc bật , bỗng nhiên bế ta lên vai, ta hoảng hốt lên thì ngài thì thầm cảnh cáo:

“Nhạc phụ nhạc mẫu ở ngay phòng bên, không phải như trong cung trống trải không người đâu…”

Ta vội bịt miệng lại, ngay cả thở cũng thấy ồn ào.

Đêm xuân phơi phới, lần này ngài như có phần phấn khích lạ thường, còn ta thì bị dọa đến thảng thốt, mấy lần định gọi mà không dám, chỉ có thể cắn chặt vào vai Lý Quân Khắc mà rên rỉ.

Vì dày vò cả đêm nên khắp phòng trở nên lộn xộn, sáng hôm sau ta không ngại đau nhức mà dậy sớm chỉnh trang. Ta bày ra vẻ nghiêm chỉnh gấp trăm lần đêm hôm qua, giữa ánh mắt đầy hàm ý của Lý Quân Khắc và nụ hài lòng “con trưởng thành rồi” của cha mẹ, ta an ổn hồi cung.

72

Nghe sau khi hồi cung, ta – Khánh tần – dám lớn gan cao, lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối thị tẩm đến ba lần. Lần nào cũng đóng cửa từ chối khiến hoàng thượng phải đứng ngoài chờ.

Thấy thái hậu cũng sốt ruột, ta mới miễn cưỡng hé cửa một chút.

Lý Quân Khắc dựa vào khe cửa, hệt như mèo trộm cá, không hề tức giận, hễ vừa hết buổi chầu là chui tọt vào.

Từ sau chuyến hồi cung, Lý Quân Khắc thường hay gần gũi với ta.

Ngài ôm ta, :

“Nếu trẫm không là hoàng đế mà sớm gặp nàng thì sẽ kết vòng hoa cho nàng ở chốn thôn quê, chép sách cho nàng ở học đường, đợi đến khi nàng tròn tuổi, ba mối sáu mai mà rước nàng về, hẳn sẽ tốt đẹp biết bao.”

Lời đó của ngài đẹp đến mức khiến ta cảm thấy đó chỉ là ảo vọng xa xôi. Vậy nên ta cũng ôm lại ngài, an ủi:

“Gặp nhau đã là điều tốt đẹp rồi.”

Không nên tham lam, chỉ cần biết đủ thì mới giữ lâu dài.

73

Có lẽ là tâm thái của ta đã cân bằng lại nên khi Phương tần hăng hái khoe cái bụng to, ta giữa đám đông lại đột nhiên thấy buồn nôn.

Phương tần tưởng ta cố ý hạ bệ nàng, mặt hầm hầm giơ tay định chọc vào ta.

Vẫn là Thận phi nhanh tay vỗ đập tay nàng xuống, lạnh giọng :

“Ai thèm đối nghịch với ngươi? Ngươi không thấy tiểu Quất thật không khỏe sao, sao ngươi nhỏ mọn ?”

Hoàng hậu vốn nhắm mắt vờ như không thấy, nghe ta khó chịu liền mở mắt ra, nhíu mày cho gọi thái y.

Lạc thường tại là con thái y, hiểu chút y thuật, bèn chủ bắt mạch cho ta, bắt một hồi lâu, xong rồi lại ngẩn ra, rồi lại bắt mạch lần nữa.

Lúc này ta đã đỡ hơn, thấy nàng trông nghiêm trọng như , bỗng dưng cảm thấy mình đau khắp người.

“Ta bị bệnh nặng phải không?”

Mặt mày ta rầu rĩ không thôi.

“Xí xí xí!”

Thận phi văng nước miếng tứ tung vào mặt ta.

“Không phải…”

Lạc thường tại nuốt nuốt nước bọt, dưới ánh mắt của mọi người, lắp bắp :

“Tiện thiếp y thuật kém cỏi, hình như… là hỷ mạch đấy?”

74

Ta có tin vui rồi… thế là một đám cung nữ ríu rít vây quanh trở về cung, đến khi thái y quỳ xuống chúc mừng, ta mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

“Hoàng thượng Vạn phúc!”

Cung nữ thái giám ở cửa vui mừng thi nhau quỳ lạy chúc phúc, lúc này ta mới siết chặt tay Hoàng hậu, đứng lên.

Mọi người đều hành lễ, chỉ có ta đứng yên.

Dĩ nhiên lúc này, Lý Quân Khắc cũng không màng những lễ nghi hư ảo, ngài bước nhanh tới, nắm lấy tay ta, ấm áp mà mạnh mẽ.

“Tiểu Quất.”

Đôi mắt Lý Quân Khắc tràn đầy hân hoan, vừa hạ triều ngài đã vội vàng chạy đến nên tóc tai hơi lộn xộn, trông như một vị lang quân vì sắp cha mà vui mừng hớn hở không thôi.

Các tỷ muội hiểu ý lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đôi mắt ta liền đỏ lên, nước mắt lăn dài. Ta lao vào vòng tay Lý Quân Khắc, vừa chỉ vào bụng mình vừa nghẹn ngào :

“Nơi này… có một em bé.”

“Chúng ta có con rồi.”

Giọng hắn cũng run rẩy:

“Con của chúng ta.”

Dù không có con thì chúng ta vẫn nhau, khi sinh linh này hiện hữu trong cơ thể ta, mọi thứ dường như khác đi hẳn.

Như thể giữa chúng ta, hai con người chẳng mấy liên quan, nay lại đôi tay non nớt kia liên kết lại; trước kia ta và ngài là nhân, giờ chúng ta trở thành một gia đình.

“Tốt quá, có nàng thật tốt.”

Đêm đến, lòng bàn tay ấm áp của Lý Quân Khắc đặt lên bụng ta, cứ như trong thoại bản kể về thần tiên truyền công lực, muốn truyền cho đứa bé chút long khí từ trời đất.

“Tiểu Quất.”

Ngài lại khẽ gọi ta, thì thầm bên cổ, hơi thở ấm ướt ngưa ngứa ta đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp. Ngài cứ lẩm bẩm tên ta, khen ngợi ta. Nhiều lần như thế thì dù da mặt có dày đến đâu, ta cũng không chịu nổi trận tấn công âu yếm này của hắn.

“Dật lang, chàng cũng không phải lần đầu cha, có thể nào…”

Có thể nào đừng ngơ ngác thế không, ta mới là lần đầu mẹ cũng đâu có như thế!

Đương nhiên ta không ra, chỉ xoay người dùng tay bịt miệng ngài lại, hôn nhẹ lên mu bàn tay mình.

“Được rồi rồi, tiểu Đoàn Tử và Tiểu Quất đều phải ngủ thôi, phụ thân ru mẹ con nàng ngủ có không?”

Ta nũng, mắt cong cong ngài.

Cuối cùng ngài cũng im lặng, khẽ vỗ về lưng ta, một lúc lâu sau lại không nhịn thêm một câu.

“Nếu là con trai, trẫm muốn lập nó thái tử; nếu là con , trẫm sẽ để nó thành công chúa cao quý nhất.”

Lời hứa này nặng nề quá, khiến ta hơi sửng sốt.

Công chúa thì không sao, thái tử… đó là chuyện quốc gia đại sự đấy!

Lý Quân Khắc là người có bản lĩnh lớn, chỉ là ta… từ nhỏ đến lớn chưa từng tiên sinh nào khen là thông minh, nếu như…

Ta ấp úng hỏi:

“Nếu con trai chúng ta giống ta… không thông minh cho lắm thì sao?”

“Vậy thì vương gia giàu sang, trẫm cũng sẽ dọn một con đường bằng phẳng cho nó.”

Ngài khẽ , dường như thấy câu trả lời chưa đủ, lại bổ sung:

“Tiểu Quất là thông minh nhất mà trẫm từng gặp.”

Vậy mới phải chứ!

75

Tính toán lại thời gian, đứa nhỏ này chính là mang thai ngay sau khi hồi cung, Lý Quân Khắc biết chuyện liền phong thưởng lớn cho nhà họ Tần.

Thái hậu cũng cho truyền ta đến, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, vừa mừng cũng vừa không vui.

Người ta hồi lâu, đầu ngón tay khẽ mân mê quanh vành chén, lát sau mới khó nhọc mở lời:

“Dạo gần đây có ổn không? Con tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu mang thai, khoảng thời gian đầu luôn là khó khăn nhất. Trong cung của con cũng không có người lớn tuổi nào giúp đỡ, chút nữa để ai gia bảo hoàng đế phái một người hiểu chuyện đến chăm nom cho.”

Mở đầu rồi, phía sau lời cũng không còn khó khăn, càng lúc càng trôi chảy.

“Con là người có phúc, đứa nhỏ này hoàng thượng coi trọng, ai gia cũng coi trọng, con cứ yên tâm.”

Người :

“Con từ bé đã vào cung, ngày thường ham ăn ham chơi thì thôi, giờ đã có thêm long tự trên thân mình, chuyện ăn uống sinh hoạt phải để ý gấp bội. Cung của hoàng thượng tuy ít phi tần, đa phần đều là người dễ sống chung.”

Điều đó cũng đúng, chỉ duy một người không thể chung sống yên bình, chính là Diệp Dịch Vi.

“Hoàng hậu sẽ lo liệu chu toàn cho con, con chỉ cần dưỡng thai thật tốt.”

Người khoát tay:

“Hoàng thượng muốn thăng vị cho con lên phi, ai gia cũng đồng ý, chỉ là lúc này chưa tiện, để đến năm sau sinh hạ long tử, sẽ một lễ thăng vị thật đẹp cho con.”

Lời của Thái hậu, thật ra đã là từ tận đáy lòng rồi.

Dù sao trong cung còn có Diệp Dịch Vi. Nàng sắp đến ngày sinh, lại là người tính khí nóng nảy, nghe mấy hôm trước nghe tin ta mang thai đã tức đến phát đau bụng, giờ mọi ánh hào quang đều bị ta chiếm hết, nếu nàng phát bệnh nặng thì không hay cho long mạch, cũng khó ăn với An Quốc công.

Ta cũng không thấy ấm ức gì, dẫu có thăng vị hay không, ngày tháng của ta vẫn . Chỉ là Thái hậu đối với ta thế này mà không hề lạnh nhạt, điều ấy còn khó có hơn cả việc thăng vị.

Ta đảo mắt, cảm giác trong lòng như có mật ngọt, ngây ngốc.

Người ta chẳng hiểu gì cứ ngốc như thì chỉ khổ, khẽ thở dài, khoát tay như có vẻ đau đầu, lẩm bẩm tự nhủ:

“Đứa trẻ ngốc nghếch, suốt ngày chẳng biết vui điều gì, ai gia cũng chẳng hiểu hoàng đế thích con ở điểm nào nữa, thật kỳ lạ.”

Ta lĩnh thưởng rồi lui ra.

Trên đường về cung, ta gặp phải Thư Lan Âm, Thư Đáp Ứng, đang tới tìm ta.

“Vạn an, Khánh Tần tỷ tỷ, muội đến chúc mừng tỷ đây.”

Nàng hay , trên gương mặt luôn hiện lên nét thông minh, lanh lợi. Ta với nàng chẳng có nhiều giao , cũng chưa từng xung khắc. Nàng đối nhân xử thế hòa nhã, trong cung có nhiều người chịu ơn nàng, ngoài trừ Thục phi chẳng rõ vì sao không ưa nàng, còn lại dường như ai cũng hòa thuận với nàng.

Nàng cả ngày đi lại giữa đám cung nữ, tự tìm thú vui cho mình, chẳng quá bận tâm đến ân sủng.

“Thư muội muội.”

Ta gật đầu chào rồi cùng nàng bước vào cung của mình.

Sau nàng là tiểu thái giám, mỗi người ôm một chiếc hộp gỗ, lần lượt bước vào.

“Muội chẳng có tài cán gì, chỉ là có huynh trưởng thích sưu tầm từ khắp nơi, nghĩ rằng tỷ tỷ vui mừng nên tự ý đến góp vui, xin một chút hỉ khí.”

Nàng vui vẻ :

“Bức Quan Âm này là từ một cao tăng ở Giang Nam, cầu con cái hay cầu duyên đều rất linh nghiệm, còn chuỗi vòng tay này, cũng là huynh trưởng ta tìm từ phương Nam, chạm khắc rất tỉ mỉ, khắc đầy lựu, đa tử đa phúc, ý nghĩa thật tốt…”

Nàng một hồi, mắt ta hoa cả lên.

Ta chưa bao giờ thấy nhiều vật quý như , nàng sao mang theo nhiều thứ thế vào cung?

Mãi một lúc sau, thấy ta ngơ ngác không có phản ứng gì thì nàng chợt dừng lại, có vẻ ngượng ngùng, hỏi khẽ:

“Muội có phải nhiều quá không?”

“Không có không có!”

Ta vội lắc đầu:

“Ý tốt của muội muội, ta xin lĩnh tấm lòng, chỉ là những thứ này ta cũng không dùng đến.”

Ta vốn e ngại những sự ân cần vô cớ, chẳng phải vì có thành kiến với Thư Đáp Ứng mà là vào cung lâu rồi ta tự nhiên cũng đề phòng hơn thôi.

Người khác tốt bụng thế này, hẳn cũng chẳng thể vô cầu mà .

Ta thẳng thắn:

“Muội muội đến tìm ta, chẳng lẽ chỉ để tặng quà thôi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...