Giới thiệu: Mạt thế năm thứ hai, lọt vào tai tôi là giọng nói của Tần Miểu: “Chị ơi, Miểu Miểu có thể không đi giết zombie được không? Ghê quá, Miểu Miểu sợ.” Giọng cô ta mềm mại ngọt ngào, nhưng giờ phút này nghe vào tai tôi, lại giống như tiếng chuông báo tử — bởi vì, ngay lúc này, tôi đang bị ba con zombie vây công.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?