Mạt Thế: Thoát Khỏi [...] – Chương 9

09.

Nếu cậu ấy thật sự bị cào trúng, chẳng phải Tống Dực An cũng sẽ biến thành xác sống sao?

Nếu cậu ấy không bị cào trúng, thì vết thương trên mặt rõ ràng là bị vật gì sắc nhọn cắt phải, giải thích thế nào đây?

"Tống Dực An, cậu ổn chứ?"

Cậu ta giật mình, nở một nụ .

"Em không sao đâu ạ."

"Chắc chắn là không sao chứ?"

Tôi chỉ vào má của cậu ta.

Cậu ta soi gương, ánh mắt trở nên u ám.

Sau đó vẫn ấm áp với tôi.

"Cái này à, là do em vội đến gặp giáo, không cẩn thận bị cào trúng thôi."

"À đúng rồi, mấy ngày nay giáo đi đâu ? Sao em không thấy tin tức gì của ?"

Bị cào trúng? Cậu ta lại là bị cào trúng?

Tống Dực An trước mắt có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ.

Đối mặt với câu hỏi của cậu ta, tôi qua loa cho xong chuyện.

"Có một đề tài nghiên cứu khá gấp, nên tôi phải đi công tác."

"Nhưng Tống Dực An, sao cậu lại ở đây?"

Cậu ta chăm tôi.

"Cô giáo, thấy cảnh tượng này mà không ngạc nhiên sao?"

Tôi càng cảm thấy, chàng trai trông vô này chắc chắn đang che giấu bí mật lớn hơn.

Tôi giả vờ sợ hãi lại cố tỏ ra bình tĩnh.

"Đúng , đây là xác sống, bùng phát quá đột ngột, mọi thứ đều không kịp chuẩn bị. Em đã chờ dưới nhà mấy ngày mà không thấy bóng dáng , em còn tưởng… còn tưởng đã gặp chuyện gì rồi."

"Sao có thể? Chuyện xảy ra đột ngột, tôi chưa kịp với cậu… và các học sinh."

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy Tống Dực An không tin lời tôi.

Ngược lại, cậu ta dường như đang cố moi chuyện.

"Thôi rồi ạ, bây giờ trong thành phố không an toàn nữa. Chuyện đó đã suy nghĩ thế nào rồi? Giờ chỉ có khu an toàn mới là an toàn nhất thôi."

Khu an toàn.

Cuối cùng cũng đến chỗ này.

Kiếp trước, thật ra tôi rất ngạc nhiên khi Tống Dực An mời tôi đến khu an toàn.

Bởi vì bình thường ngoài Điểu hệ thầy trò, chúng tôi không có giao tiếp nhiều.

Suất vào khu an toàn là thứ mà tiền cũng không mua , cậu ta lại đặc biệt dành cho tôi một suất. Và bây giờ, cậu ta nhiều lần nhắc đến chuyện này.

Tôi luôn cảm thấy, khu an toàn đang giấu giếm một bí mật lớn hơn chờ tôi khám .

"Khụ… nếu có thể đi thì tất nhiên rất tốt…"

"Nói đồng ý rồi?!"

Tôi chưa kịp xong, Tống Dực An đã phấn khích ngắt lời.

Nhìn chàng trai trước mắt, mặt đầy vẻ ngây thơ, tôi lại lâm vào rối rắm.

Chẳng lẽ tôi thật sự nghĩ quá nhiều rồi chăng?

10.

Tôi không ngờ sẽ gặp Tiêu Trạch Vũ và Tô Tần ở cổng khu an toàn.

Và họ càng ngạc nhiên khi thấy tôi và Tống Dực An.

"Đồ đ* này, mày còn biết đường về cơ đấy! Mau lấy hết tiền nhà ra đây, đưa cho tao!"

Tôi thấy buồn ghê.

"Tiền của đâu? Không phải đầu tư chứng khoán kiếm nhiều tiền lắm sao?"

"Câm miệng! Tiền của tao mất hết rồi, tất cả là do thằng A Hoàng c.h.ế.t tiệt đó, giờ không liên caotruyen với nó nữa."

Tiêu Trạch Vũ hối hận giật tóc mình.

Nói thật, tôi chưa từng thấy hắn phát rồ như .

Kiếp trước khi hắn thua hết tiền, cũng không mất bình tĩnh như thế.

Vì lúc đó hắn biết, tiền trong tay tôi đủ để bảo vệ hắn.

"Mau đưa tiền cho tao, suất vào khu an toàn sắp hết rồi, bụng Tần Tần còn có con tao, tao phải đưa họ vào trong."

Tôi cố nén .

"Tiêu Trạch Vũ, cũng biết thương con sao?"

"Đừng nhảm nữa, mau đưa tiền đây! Tao chỉ còn lại người thân duy nhất trên đời này thôi."

Nói xong, mặt hắn trở nên u ám, trông như muốn khóc.

Một người thân duy nhất? Đây lại là ý gì?

Cho đến khi Tô Tần kéo tay áo hắn.

"A Vũ, đừng buồn nữa, dì cũng vì chúng ta mới đi chặn xác sống, họ cũng muốn nhường cơ hội tồn tại cho chúng ta thôi."

Trong lòng tôi như bị đè nén bởi một tảng đá, không thể nên lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...