Có lẽ từng có lúc tôi do dự không biết có nên tin Hoàng Cảnh Thừa hay không.
Cho đến khi ấy đưa cây Điểu nhé đánh dấu cho tôi.
Điều đó khiến tôi nhớ lại một số chuyện đã bị lãng quên.
Haizz. Có vẻ như tôi đã mất trí nhớ.
Trong đoạn ký ức đó, tôi mới chính là người bị Tiêu Trạch Vũ bắt nạt.
Từ nhỏ trí nhớ tôi đã kém, cũng không thích chuyện với ai, chỉ thích ở một mình.
Vì , Tiêu Trạch Vũ thường cố ý dẫn tôi đến những nơi hiếm người qua lại để trêu chọc tôi.
Nhìn tôi khóc toáng lên, hắn ác độc.
Cho đến khi Hoàng Cảnh Thừa chuyển đến lớp chúng tôi, ấy là người duy nhất ngăn cản Tiêu Trạch Vũ.
Để bảo vệ tôi, ngày nào ấy cũng đưa tôi về nhà.
Cho đến một ngày Hoàng Cảnh Thừa xin nghỉ học do trong nhà có việc, Tiêu Trạch Vũ cuối cùng cũng tìm cơ hội.
Hắn kéo tôi đang giãy giụa đến một nhà máy bỏ hoang.
"Lần này xem ai cứu mày?!"
Tôi nghĩ Hoàng Cảnh Thừa chắc chắn sẽ tìm tôi.
Nhưng không ngờ, lần này người đến lại là một gã lang thang say khướt.
…
Khi Hoàng Cảnh Thừa tìm thấy tôi, tôi đã khóc không nên lời.
Anh ấy hỏi tôi có phải do Tiêu Trạch Vũ không.
Tôi không gì.
Quá mệt.
Tôi chỉ muốn quên hết chuyện này.
…
Sau đó, khi tôi trở lại trường, Tiêu Trạch Vũ đã chuyển đi.
Khi đó tôi còn ngây ngô với Hoàng Cảnh Thừa.
"Tốt quá, cuối cùng cũng không còn ai mấy trò vô bổ này."
Tôi đã quên hết mọi chuyện.
Hoàng Cảnh Thừa đưa cho tôi một cây Điểu nhé đánh dấu màu xanh.
Anh ấy , nếu không nhớ đường đi, thì dùng Điểu nhé đánh dấu để lại dấu vết.
Bằng cách này, dù tôi ở đâu, ấy nhất định sẽ tìm thấy tôi.
Nhưng không may là trí nhớ tồi tệ của tôi lại mất ấy.
Vì tác dụng của thuốc, trí nhớ tôi lúc tốt lúc xấu, mẹ thấy tôi quá khổ sở nên đã chuyển trường cho tôi.
Sau khi chuyển trường, triệu chứng dường như giảm nhẹ.
Thành tích học tập của tôi cũng từ đội sổ vươn lên đứng nhất thành phố, điều này chỉ kéo dài đến khi tôi gặp lại Tiêu Trạch Vũ.
Khi gặp lại hắn, tôi có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Chính cảm giác quen thuộc này đã đưa chúng tôi đến với nhau.
Tôi không dám tưởng tượng, sau khi có tôi, liệu Tiêu Trạch Vũ có mỗi ngày đều thầm rằng tôi là một kẻ ngốc hay không?
Nhưng tôi nghĩ chắc là có, nếu không hắn cũng sẽ không người khác.
…
Chính là màu xanh.
Hoàng Cảnh Thừa đang nhắc nhở tôi điều gì sao?
Tôi không nghĩ nhiều.
Tống Dực An cũng không cho tôi nhiều thời gian để nghĩ.
Tôi vô thức để lại dấu vết trên các ngã rẽ.
Nhưng khi thấy cả căn phòng đầy xác sống nguyên mẫu.
Tôi hối hận rồi.
Tôi không nên để lại dấu vết.
Không nên để Hoàng Cảnh Thừa tiếp tục mạo hiểm cùng tôi.
Nhưng tôi không ngờ, ấy lại theo tôi đến đây. Khi nghe Tống Tận Trung định g.i.ế.c tôi, ấy không thể chịu đựng nổi mà xông vào.
Tôi nghĩ, dù tôi ở đâu, ấy chắc chắn sẽ tìm thấy tôi.
-Kết thúc-
Bạn thấy sao?