Mạt Thế: Thoát Khỏi [...] – Chương 13

Nơi Tống Dực An nắm chặt bỗng truyền đến một cơn đau.

Hắn lo lắng lên tiếng.

"Cha…"

Tống Tận Trung hắn một cách giận dữ.

"Yên tâm, ta hứa không g.i.ế.c ta."

Tôi lạnh.

"Thật sao?"

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Tận Trung.

Một đám người mặc đồ đen mang vũ khí tràn vào.

"Các người muốn gì? Làm sao các người có thể đến đây ! Lũ người thấp kém các người chỉ nên canh gác bên ngoài, sao có thể tìm thấy chỗ này?!"

Tôi vung Điểu nhé đánh dấu màu xanh trên tay, đi tới bên cạnh Hoàng Cảnh Thừa.

Tôi biết ta sẽ đến.

Mặc dù Tống Tận Trung đã giấu chỗ này rất kín.

Nhưng ông ta mãi mãi không thay đổi thói kiêu ngạo của mình.

Ông ta nghĩ tất cả mọi người đều phải sợ hãi mà phục tùng ông ta.

Nhưng ông ta đã sai.

Thứ khiến chúng tôi phục tùng mãi mãi chỉ là lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới.

Còn ông ta?

Một kẻ mưu đồ phản quốc, đồng bào.

Làm sao xứng đáng!

"Các người dám càn? Tôi sẽ thả hết những xác sống này ra!"

"Hiệu trưởng Tống, ông đừng quên, tôi cũng nghiên cứu sinh học."

Hoàng Cảnh Thừa bên cạnh có chút căng thẳng.

Rõ ràng ta không hiểu rõ những thứ này nên không dám hành thiếu suy nghĩ.

Tôi thì thầm với ta.

"Bắt giặc phải bắt vua trước, giải quyết Tống Tận Trung trước."

Hoàng Cảnh Thừa nhanh chóng nổ súng.

Nhưng tôi không ngờ, Tống Tận Trung né cũng rất nhanh.

Ông ta xoay người, viên đạn chỉ xước qua cánh tay ông ta.

"Tốt, dám tổn thương tao, thì hôm nay chúng ta không ai rời đi , cùng nhau biến thành quái vật đi!"

Khi tôi ý thấy Tống Tận Trung định nhấn công tắc thả ra những nguyên xác sống, đã muộn rồi.

Những xác sống ấy đang ngọ nguậy, từ từ tỉnh dậy.

"Bắn nhanh, những thứ này không phải là xác sống bên ngoài bất tử!"

"Cái này…"

"Hãy tin tôi!"

Hoàng Cảnh Thừa kiên định gật đầu.

Cùng những người mặc đồ đen khác giương s.ú.n.g máy b.ắ.n vào xác sống.

Sau một trận mưa đạn.

Những nguyên xác sống ngã xuống đất như con người.

Tống Tận Trung ngồi ngẩn ngơ bên cạnh, đám hỗn loạn trước mắt.

"Các người đã hủy hoại tâm huyết của tôi, đây đều là tâm huyết của tôi! Tại sao? Không bằng g.i.ế.c tôi đi!"

"Chúng tôi sẽ không g.i.ế.c ông, quốc gia và pháp luật tự nhiên sẽ xét xử ông."

Tôi liếc Tống Dực An, bây giờ hắn cũng không khá hơn.

Mắt đờ đẫn những xác sống trên mặt đất.

Tôi không để ý đến hắn.

Quay đầu với Hoàng Cảnh Thừa: "Đưa Tống Tận Trung về giam lại cẩn thận, đợi bên ngoài yên bình, chúng ta sẽ giao ông ta ra."

"Được."

Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng điên cuồng của Tống Tận Trung.

"Hahaha, giao ra? Các ngươi đừng hòng đi!"

Trong lòng tôi rúng , quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tận Trung đang nhặt lấy những vệt m.á.u dính trên đất mà bôi lên vết thương của mình.

"Không ổn! Truyền nhiễm qua m.á.u cũng sẽ biến ông ta thành loại xác sống bên ngoài!"

Hoàng Cảnh Thừa lập tức đưa khẩu s.ú.n.g trong tay cho tôi.

"Cô mau đi, tất cả mọi người đều đi, tôi ở đây cầm chân ông ta."

Nhìn Tống Tận Trung đang giãy giụa, đôi mắt dần trở nên xám xịt.

Tôi đẩy mạnh Hoàng Cảnh Thừa.

"Chuyện này không liên Điểu đến , nếu phải ở lại thì tôi sẽ ở lại, tôi sẽ tìm cách giải quyết ông ta."

Tôi nhớ không lầm thì trên người Tống Tận Trung phải có thuốc chữa trị.

Trong lúc tôi đang đẩy qua đẩy lại.

Cơ thể tôi bị đẩy mạnh ra ngoài bởi một lực lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...