Mạt Thế: Thoát Khỏi [...] – Chương 11

Tống Dực An dẫn tôi đến một phòng thí nghiệm, tại đây có rất nhiều thiết bị thí nghiệm lớn nhỏ, có những thiết bị cao cấp thậm chí không có trên thị trường.

"Dực An, con ngoan của ta, con vất vả rồi!"

Một giọng nam kéo tôi ra khỏi suy nghĩ.

Quay đầu chỉ thấy một ông lão tóc bạc tinh thần phấn chấn bước ra.

"Cha! Nhìn xem con đưa ai về cho cha này."

Thì ra là cha của Tống Dực An.

Ông ta chăm tôi.

Ánh mắt chứa đựng một sự xét đoán khiến người ta khó chịu.

"Giáo sư Khưu, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là cha của Dực An, Tống Tận Trung."

"Chào ông Tống."

Tôi lịch sự đáp lại.

Nhưng bên cạnh tôi, Tống Dực An dường như trở nên khác lạ. Hắn ôm mặt ngồi xuống, mặt đỏ bừng, trên trán gân xanh nổi lên.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể hắn răng rắc phát triển điên cuồng.

Xem ra Tống Dực An thật sự bị xác sống cào trúng.

Chỉ là vì sao hắn lại dối?

Nhìn tôi nhíu mày chặt, Tống Tận Trung .

"Chỉ chút chuyện nhỏ này đã khiến giáo sư Khưu sợ hãi như sao? So với những việc chúng ta sắp , những thứ này chẳng đáng gì đâu."

Nói rồi ông rút từ túi ra một viên thuốc nhét vào miệng Tống Dực An. Kỳ diệu thay, Tống Dực An chỉ trong chưa đầy một phút đã trở lại bình thường.

Thậm chí vết thương đáng sợ trên mặt hắn cũng hoàn toàn lành lặn.

"Đây, đây là chuyện gì?"

Tống Tận Trung và Tống Dực An nhau .

Bí ẩn khó hiểu khiến tôi căng thẳng.

Họ dẫn tôi đến một không gian kín bốn bề. Bốn bức tường xung Điểuh đều bị phủ bởi vải đen.

Có một cảm giác ngột ngạt khó tả.

"Giáo sư Khưu, vì Dực An rất tin tưởng , những chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho biết, cùng xem nhé."

Khi tấm vải đen từ từ kéo ra.

Trái tim tôi như bị treo lên cổ họng.

Có lẽ, đây chính là bí mật của khu an toàn.

Khoảnh khắc tấm vải đen kéo ra, tôi bị cảnh tượng trước mắt cho toát mồ hôi lạnh.

Dưới tấm vải đen không che giấu gì khác ngoài một đám xác sống mắt nhắm nghiền chưa tỉnh dậy.

Chúng nhắm chặt mắt, da trần đã trở thành màu nâu đất, với những mạch m.á.u tím ngoằn ngoèo như giun.

Tôi ôm ngực, thở dốc.

Những xác sống này là chuyện gì?

Chúng trông có vẻ còn mạnh hơn những xác sống gặp trên đường.

Tôi không thể tưởng tượng nếu những xác sống này thả ra, thế giới này sẽ ra sao.

"Cô giáo, không sao chứ?"

Tống Dực An bước tới Điểu tâm đỡ tôi.

Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy, tay hắn đỡ tôi lạnh thấu xương.

Tống Tận Trung đẩy gọng kính viền vàng trên mặt.

"Giáo sư Khưu trông như , thật người ta không vui đó nha. Những đứa bé này đáng biết bao, giáo sư Khưu phản ứng như là thấy chúng ghê tởm hả?"

Ông ta cố ý nhấn mạnh từ "ghê tởm".

Và những xác sống sau lưng ông ta như có cảm ứng, nhắm mắt rên rỉ.

"Tôi đã rồi, người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm như căn bản không thể tin tưởng. Con thì hay rồi, cứ muốn tiến cử ta với David, thật không hiểu ta có gì tốt."

Tống Dực An ho nhẹ một tiếng.

"Cha, xin hãy tin con, giáo Khưu tuyệt đối là giáo sư sinh học giỏi nhất trong nước."

Tống Tận Trung khẩy một tiếng.

"Hy vọng là ."

"Tôi cũng không giấu diếm nữa, những gì thấy trước mắt và những thứ bên ngoài đều do chúng tôi nghiên cứu, có phải rất hùng vĩ không?"

"Mục đích của các người là gì?"

"Mục đích, ha ha ha, tốt đấy, tôi thích người thẳng như ."

"Cô có biết vụ án bằng sáng chế vaccine sinh học ba mươi năm trước không?"

Ông ta xong, tôi mới từ từ liên tưởng ông ta với bị cáo trong tin tức vụ án bằng sáng chế vaccine sinh học năm đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...