Chương 45: Ngũ Nhất ghét tang thi côn trùng
Một đêm trôi qua.
Người sống sót trên toàn thế giới gần như đều phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Đó là trong đội ngũ tang thi, đột nhiên xuất hiện thêm vật mà trước nay chưa từng thấy.
Mà lực sát thương của những loài tang thi vật này còn mạnh hơn cả tang thi nhân loại. Gián, chuột, kiến, nhện và vô số loài côn trùng nhỏ khác liên tiếp xuất hiện, cho tất cả mọi người khó lòng phòng bị, chỉ cần không cẩn thận bị cắn trúng một cái sẽ bị cảm nhiễm biến thành tang thi. Đồng thời do miệng vết thương nhỏ nên không thể phát hiện kịp thời.
Nhóm Nhiếp Tiêu vừa thức dậy, lập tức phát hiện một lớp côn trùng tang thi lít nha lít nhít bám trên cửa sổ thủy tinh, lúc chúng nó bò qua bò lại phát ra âm thanh khiến người ta nổi da gà.
Bé chuột những con côn trùng này, trong nội tâm lập tức cảm thấy vô cùng chán ghét, trốn vào trong túi Nhiếp Tiêu. "Ba ba, chúng nó thấy ghê quá đi!!"
Ninh Phong cảnh này, da đầu cũng không kiềm ngứa ngáy, không chút suy nghĩ lập tức phóng ra một ngọn lửa đốt chúng nó sạch sành sanh, sau đó là một đám tinh hạch tí hon long lanh rơi xuống đất.
Đối mặt với tang thi côn trùng này, sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, gần như không hẹn mà cùng bắt đầu lo lắng cho hình trong căn cứ.
Đoạn Ôn Du không nhịn mở miệng , sắc mặt khó coi: "Những con trùng này ngửi mùi vị sẽ hướng đến nơi có người sống, tường vây trong căn cứ gần như là không ngăn ."
Ninh Phong cũng muốn phát điên mà bức tóc. "Vậy mấy con côn trùng này sao đây! Người trong căn cứ đa số đều là người thường."
"Đựu, lần này đúng là phiền phức lớn rồi."
Sắc mặt Nhiếp Tiêu lúc này cũng nặng nề đến sắp chảy ra nước.
Nhưng bọn họ lo lắng thì lo lắng, giờ khắc này cũng không còn đường quay đầu, huống như chỉ sợ bọn họ có trở lại cũng không có tác dụng gì.
Điều hiện tại mà bọn họ có thể , là phải mau chóng cứu nhóm nhà khoa học kia ra, giải quyết bệnh độc tang thi, đó mới là con đường ngắn nhất để kết thúc những thứ này.
"Chúng ta tiếp tục xuất phát." Nhiếp Tiêu giơ tay vuốt mặt, thần sắc kiên định mà nghiêm túc về phía Hải Thành.
Tạ Quân cũng hít sâu một hơi, an ủi chính mình đồng thời cũng an ủi mọi người : "Căn cứ còn có tiểu Vũ, dị năng của em ấy rất lợi , nhất định có thể bảo vệ mọi người."
Nghĩ đến nhóm Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ, vẻ mặt của nhóm Nhiếp Tiêu mới hơi thả lỏng.
"Đúng , chúng ta phải tin tưởng bọn họ."
***
Mà vào giờ phút này.
Căn cứ Ngũ Nhất ở Phong Thành xa xôi.
Trong một buổi sáng, nhóm Võ Văn Kỳ bị sự rối loạn trong căn cứ cho sứt đầu mẻ trán, trong căn cứ đột nhiên xuất hiện tang thi cho mọi người không kịp phản ứng.
Tuy rằng tang thi đột nhiên xuất hiện này bị thanh lý rất nhanh, không có lây lan trên diện rộng, thế cũng lòng người trong căn cứ bắt đầu bàng hoàng.
Không ai biết trong lúc mình đi ngủ, có khi nào đột nhiên bị trùng tang thi cắn một ngụm hay không.
Khu biệt thự trung tâm căn cứ.
Võ Văn Kỳ giơ tay vuốt mặt, sắc mặt có chút khó coi mà dặn dò đàn em bên cạnh: "Hiện tại thông báo cho mọi người cố gắng mặt quần áo dài tay trước đi, quấn chặt cổ tay áo, hạn chế để trần cơ thể bên ngoài, ngày hay đêm đều phải đóng chặt của sổ, thông báo cho tổ chế tác may mùng, trước tiên cứ công tác dự phòng như .
Tuy rằng trị ngọn không trị gốc, trước mắt cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.
Viên lão hiệu trưởng cũng vội vã đi tới, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc mà thở dài : "Vừa mới nhận tin tức, những căn cứ khác trong và ngoài nước đều xuất hiện rối loạn như nhau, hiện tại đang tìm cách chống lại những loài tang thi côn trùng."
"Mà hiện tại trong nước ta, thế căn cứ của chúng ta bất lợi nhất. So với Thủ Đô, Cáp Nhĩ Tân và căn cứ Lan Thành ở phía Tây Bắc thì chúng ta đang ở phía Nam, khí hậu ẩm ướt rất thích hợp cho côn trùng sinh trưởng.
"Vài ngày nữa, không khí sẽ càng nóng hơn." Viên lão hiệu trưởng ánh nắng bên ngoài, chau mày lại .
Võ Văn Vũ đứng bên cửa sổ, bên ngoài yên tĩnh ngột ngạt, trong lòng cũng có chút khó chịu. Bởi vì tang thi côn trùng, hiện tại mọi người đều không dám ra ngoài, toàn bộ căn cứ đều trở nên âm u đầy tử khí, khác hoàn toàn với sự náo nhiệt phấn chấn ngày xưa.
"Để em thử xem!"
Võ Văn Vũ đột nhiên quay đầu lại, trai mình và Viên lão hiệu trưởng, trong tay tạo ra một cái lồng phòng hộ nho nhỏ trong suốt, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Viên hiệu trưởng nữ sinh yếu ớt trước mắt, không khỏi nhớ tới lúc còn ở trường Đại học Vân Thành, lập tức vừa cảm vừa lo lắng : "Tiểu Vũ, dị năng của con cũng không phải là kế lâu dài, căn cứ lớn như , con có thể liên tục chống đỡ sao?"
Võ Văn Kỳ cũng đau lòng em , xoa đầu Võ Văn Vũ, nhỏ nhẹ : "Tiểu Vũ, chuyện này mọi người sẽ cùng tìm ra cách giải quyết, em không cần tự mình chịu trách nhiệm."
"Anh, em biết, thế để em thử trước đi, em chỉ tạo lồng phòng ngự không cho chúng vào, sẽ không mệt lắm đâu." Võ Văn Vũ an ủi mình, vờ như mọi chuyện rất đơn giản. "Mọi người chỉ cần cung cấp đủ tinh hạch cho em là rồi."
Võ Văn Kỳ nhất thời không lại Võ Văn Vũ, hiện tại dị năng của Võ Văn Vũ đúng là biện pháp giải quyết sự tấn công của tang thi côn trùng tốt nhất.
Chỉ có điều, trong nội tâm của Võ Văn Kỳ vẫn không muốn để cho em của mình phải vác lên lưng gánh nặng như thế.
Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời xa xa bên kia đột nhiên bay tới một đám mây tối om, kỹ lại thì tất cả mà đều là tang thi côn trùng, bọn chúng ngửi mùi vị tươi sống trong căn cứ, nối đuôi nhau bay tới phát ra âm thanh xào xào người ta ê răng.
Hình ảnh như , hoàn toàn không có chỗ trống cho Võ Văn Kỳ từ chối.
Võ Văn Vũ lập tức mỉm , không hề sợ hãi mà cho mình một ánh mắt trấn an, sau đó dùng bản thân trung tâm nhanh chóng chống lên một tán ô trong suốt bảo vệ toàn bộ căn cứ.
"Anh, yên tâm đi, em không sao."
Nghe lời này, chóp mũi Võ Văn Kỳ lập tức chua xót, xoa xoa đầu em . Không biết từ lúc nào, bé mà mình luôn bảo vệ đã trưởng thành thành một cây đại thụ có thể che chở người khác.
Trong phút chốc, lồng phòng ngự trong suốt bao trùm toàn bộ căn cứ, chắn toàn bộ đám côn trùng tang thi đang hung hăng bay đến ở bên ngoài, âm thanh va chạm 'ong ong' mọi người không nhịn phải đi ra xem cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.
Nhìn chiếc lồng phòng ngự khổng lồ trên đỉnh đầu kia, cùng với đám côn trùng bám bên trên, trái tim tất cả mọi người không kiềm chế mà run rẩy, một loại cảm cho viền mắt tất cả mọi người xót xa không ức chế .
"Là em tiểu Vũ ! ! !"
"Ừm, là em ấy đang bảo vệ chúng ta."
Mà lúc này, loa phát thanh trong căn cứ vang lên.
-- "Toàn thể căn cứ nghe lệnh, hiện tại các dị năng giả đang tiến hành tiêu diệt tang thi côn trùng, những người khác cũng toàn lực phối hợp, dâng một phần sức mạnh, bảo vệ căn cứ của chúng ta!"
"Được! ! !"
Âm thanh kết thúc, tất cả mọi người tích cực hưởng ứng lên. Trong nhất thời, đủ loại dị năng cùng nhau xuất hiện trên bầu trời, giội rửa sạch sành sanh đám côn trùng tang thi bám trên lồng phòng hộ.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, cho tán ô này luôn luôn duy trì trạng thái sạch sẽ long lanh nhất.
***
Ngoài ra, căn cứ Thủ Đô, căn cứ Cáp Nhĩ Tân, căn cứ Lan Thành, cùng với những khu vực của người sống sót ở các quốc gia khác cũng dồn dập hành , bất kể là dùng trang thiết bị vật lý, hay là các loại dị năng đều cố gắng hết sức tiến hành phòng ngự, dùng toàn bộ sức lực để sinh tồn.
Mỗi một căn cứ bắt tín hiệu liên lạc với nhau, đều không hề giấu diếm mà chia sẻ toàn bộ biện pháp chống đỡ tang thi côn trùng.
***
Mà vào giờ phút này.
Hải Thành.
Nhóm Vệ Hàn Minh và Bạch Việt bị vây bên trong hội trường, đã nhiều ngày trôi qua rốt cuộc nghe một ít tiếng khác lạ từ bên ngoài truyền vào.
"Có người tới cứu chúng ta." Vệ Hàn Minh dị năng hệ tinh thần nhanh chóng cảm nhận có người tiến vào phạm vi dị năng của mình.
Nghe lời này, mặt Bạch Việt cũng không nhịn lộ ra vẻ vui mừng : "Có thật không?"
"Thật, hơn nữa dẫn đầu còn là hai dị năng giả có lực công kích rất mạnh." Vệ Hàn Minh không kiềm chế tâm trạng vui vẻ, mỉm đáp lại: "Bọn họ đang đi về phía chúng ta."
Nghe lời này, tất cả mọi người ở đây đều vui mừng. Trong bọn họ mặc dù có ba dị năng giả, cho dù là Vệ Hàn Minh, Bạch Việt hay Mạnh Trung Đức, tất cả đều không phải là dị năng giả hệ công kích.
Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ bị vây ở đây lại không có cách nào chạy ra, lúc này có người đến, chính là chuyện tốt vô cùng.
Mà bên ngoài hội trường.
Hai người đàn ông vai u thịt bắp vóc người cao lớn dắt theo một nhóm đàn em đang quét sạch tang thi, trong tay hai người dẫn đầu đều cầm một loại vũ khí đặc thù, quét qua một phát là gặt lấy một mảnh tang thi.
"Nơi này tại sao có nhiều tang thi như , chẳng lẽ là có người sống sót?"
Có đàn em không nhịn tò mò về phía hội trường, sau đó quay đầu lại gọi hai người đàn ông kia. "Đại ca, chúng ta qua đó xem thử đi!"
Bị gọi như , hai người đàn ông dẫn đầu không nhịn cứng sống lưng. Bọn hộ vốn dĩ định tìm chút đồ ăn, không hiểu sao lại bị một đám người Trái Đất xem như người thân mà dựa vào.
Phong Đao hơi đau sọ, cầm đại đao của mình chặt tang thi, làn da màu đồng cổ như hiện lên một làn ánh sáng đầy sức sống. "Mọi người nhận lầm rồi, chúng tôi không phải hai của mấy người!!!"
"Đại ca, các đã cứu bọn em, dĩ nhiên chính đại ca của chúng em."
Phong Thương an ủi hai nhà mình, đã có hơi cam chịu, "Anh, bọn họ muốn gọi sao thì gọi đi, ngược lại bây giờ chúng ta cũng không về ."
Phong Đao nghe lời này, cũng không nhịn thở dài một hơi, lần du lịch Trái Đất này quả thật giống như là gặp quỷ .
Hai em bọn họ đến từ Tượng tộc hiếm thấy nổi danh tinh tế, thế hoàn toàn không ngờ sẽ lưu lạc đến nông nổi không về nhà này.
Phi hành khí của bọn họ vốn đang giấu trên mặt trái của Mặt Trăng đột nhiên mất liên lạc, tin tức mà bọn họ phát ra cũng như đá chìm đáy biển, không có chút hồi âm.
Hiện tại mới thật sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, toàn bộ Địa cầu giống như đã bị ngăn cách với bên ngoài vũ trụ.
Lại đám tang thi trước mắt, hai em Phong Đao và Phong Thương càng phiền muộn vô cùng. Một thánh địa du lịch đang yên đang lành đột nhiên lại biến thành dáng vẻ quỷ quái như thế.
Mà trong lúc hai em buồn phiền không thôi, trong đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam vô cùng dễ nghe, tinh thần tất cả mọi người ở đây đầu chấn , không nhịn quanh bốn phía, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên cánh của hội trường đang bị một bầy tang thi vây kín.
"Chúng tôi ở bên trong hội trường, xin cứu chúng tôi với! Chúng tôi đều là nhà khoa học."
Nghe âm thanh của người sống sót, một đám đàn em đều trở nên kích . Nhưng nhiều tang thi như bọn họ cũng đánh không nổi, chỉ có thể hướng ánh mắt long lanh Phong Đao và Phong Thương.
"Hai đại ca, các có nghe thấy không? Chúng ta đi cứu bọn họ nhanh đi!"
Phong Đao và Phong Thương: "..." Thật là phiền phức nha.
Tuy rằng trên mặt biểu hiện bộ dáng thật phiền phức muốn từ chối, thế thân thể hai em lại rất thành thật mà lướt về phía bầy tang thi trước cửa hội trường.
Bạn thấy sao?