Bởi vì cả đội bọn họ đầu là cẩu độc thân, Nhiếp Tiêu hoàn toàn khẳng định mình không hề cùng người phụ nữ nào sinh con, càng không thể có một đứa lớn như .
Nghe lời khẳng định này, trái tim bé nhỏ của bé chuột đều sắp vỡ nát, rưng rưng Nhiếp Tiêu như thể đang một tên đàn ông bội bạc.
Ngay cả nhóm Võ Văn Kỳ ở bên cạnh cũng có chút không đành lòng, cảm chân thực đó, nếu thật sự không phải con ruột thì cũng có quan hệ gì đặc biệt.
Khương Thù cũng không nhịn hoài nghi Nhiếp Tiêu : "Cậu không phải lúc tận thế bắt đầu bị sốt đến hư não, mất trí nhớ luôn đi! Ngay cả con của mình cũng không nhận ra? Nếu cậu không muốn nhận, để nhíc này con của tôi cũng ."
"Cậu dám."
Nhiếp Tiêu cơ hồ lập tức thốt lên.
Khương Thù líu lưỡi: "Chậc, còn không phải."
Nhiếp Tiêu: "..."
Xong, quả nhiên bị trúng tà.
Nhiếp Tiêu cúi đầu, kỹ thiếu niên đang ôm cánh tay của mình. Khuôn mặt tinh xảo kia không hiểu sao hắn cảm thấy rất quen thuộc, càng càng thấy giống bé con nhà mình.
Giờ khắc này, đáy lòng Nhiếp Tiêu đột nhiên căng thẳng và do dự, trái tim trong ngực đập điên cuồng.
"Cậu...tên là gì?"
Tiểu Ngũ Nhất viền mắt hồng hồng Nhiếp Tiêu, hít hít mũi, đang muốn mở miệng thì một tiếng gọi từ xa bay tới trực tiếp thay cậu trả lời.
"Ngũ Nhất!!!"
Tạ Quân lo lắng an toàn của thiếu niên, xông lên trước cả, người chưa thấy đâu âm thanh đã đến trước.
Khi đến gần thấy tiểu thiếu niên bình yên vô sự, trái tim cuối cùng cũng trở về vị trí, sau đó chính là tiến hành một phen giáo dục.
Đối với tiểu lão đại đơn thuần ngốc manh (không thông minh) của mình, cả đoạn đường này Tạ Quân đã lo lắng nát tâm.
"Nguy hiểm như , lần sau không một mình xông lên phía trước nữa có biết không?" (câu này bị bao nhiêu lần rồi? 😂)
Tạ Quân cằn nhằn, không nhịn xung quanh một chút, sốt sắng : "Đúng rồi, con tang thi cấp ba đâu? Hửm? Tại sao lại khóc, ai bắt nạt cậu?"
Tạ Quân thiếu niên đỏ cả vành mắt, lúc này rốt cuộc mới ý tới bốn người đàn ông không tần thường ở bên cạnh.
Giương mắt Nhiếp Tiêu bị Ngũ Nhất ôm chặt cánh tay, trong lòng không ngừng lẩm bẩm "đựu móa".
"Ngũ Nhất, ba ba cậu cũng quá trẻ đi!"
"Hu hu ba ba đương nhiên là trẻ nhất đẹp trai nhất, mà ba ba không cần tôi nữa!"
Tiểu Ngũ Nhất hai mắt đẫm lệ mà Tạ Quân, cực kỳ khổ sở ủy khuất kể lể, cả người đều lộ ra sự yếu ớt đáng thương cùng bất lực.
Tạ Quân: "! ? ? ?"
Chính Tạ Quân cũng ngơ ngác không biết sao, nhóm Võ Văn Vũ và Tiêu Nghiên rốt cuộc cũng chạy tới.
Võ Văn Vũ thấy trai của mình không sao, kích vọt tới liền ôm lấy, suýt chút nữa tông cho mấy 'bức tượng đá' đang cứng đờ vỡ nát.
"Hu hu hu ơi! Em rốt cuộc tìm , còn sống thật quá tốt rồi!"
Võ Văn Vũ đến vỡ bầu yên lặng, bốn người đàn ông sắc mặt khác nhau.
Võ Văn Kỳ khiếp sợ đến hoá đá khôi phục như cũ, xoa đầu em , tầm mắt lại không nhịn mà rơi lên người thiếu niên bên cạnh, trên dưới đánh giá, mặt đầy nghi ngờ
Tiêu Nghiên nhạy bén cảm thấy không khí không bình thường, tầm mắt đảo qua từng gương mặt của bốn người đàn ông, đầu đầy nghi hoặc.
"Mọi người sao thế?"
Võ Văn Vũ lúc này cũng rút mặt ra khỏi ngực trai mình, dáng vẻ chật vật của tiểu Ngũ Nhất, nghiêng đầu cảm thấy kỳ lạ.
"Ngũ Nhất, cưng sao ? Tìm ba ba không vui sao? Tại sao lại khóc?"
Tiêu Nghiên ngày hôm nay mới nghe tên gọi này, không kịp phản ứng. Ninh Phong ở bên cạnh sửng sốt phút chốc, hoảng sợ kêu lên trước tiên, bưng kín mặt mặt không dám tin mà tiểu thiếu niên.
"Ngũ Nhất? Không phải là bé quốc tế lao kia mà tui đang nghĩ tới chứ!!!"
Bốn người đàn ông bị sự thật chấn cùng nhau vuốt mặt.
Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng khóc chít chít nho nhỏ của thiếu niên, mềm mềm mại mại còn con theo chút tức giận phản bác: "Ngũ Nhất mới không phải quốc tế lao , Ngũ Nhất là bé hamster!!!"
Nghe xong Tiêu Nghiên rốt cuộc kinh ngạc trợn to mắt, thiếu niên, phát ra âm thanh không thể tin .
-- Nhiếp Tiêu có nuôi một con hamster tên là Ngũ Nhất, ngay cả đối thủ là Khương Thù cũng biết chuyện này.
Nhóm Tạ Quân và Võ Văn Vũ thì không biết chuyện này, hoang mang hình ở đây. Sau đó mọi người thấy người đàn ông vô cùng tuấn đang bị Ngũ Nhất ôm cánh tay, đột nhiên cúi đầu.
Giọng nhẹ nhàng, ôn nhu lại mang chút chần chờ hướng về phía thiếu niên gọi một tiếng.
"Cục cưng Thối Thối?"
Tiểu Ngũ Nhất rưng rưng lầm bầm một tiếng, lúc này đã bị nhận ra, cậu ngược lại không muốn để ý đến ba ba xấu xa Nhiếp Tiêu, trái tim bé nhỏ đã bị tổn thương rồi.
Buông cánh tay Nhiếp Tiêu ra, lau nước mắt bỏ đi.
Bé chuột cũng biết tức giận.
"Hừ, ba ba không muốn nhận bảo bảo, bảo bảo cũng không cần ba ba nữa."
Nhiếp Tiêu nghe lời này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cơ hồ xuất phát từ bản năng mà ở trước mặt mọi người moi ra lời bình thường hay dùng để dụ dỗ bé chuột.
Từ ngữ buồn nôn cho chính bản mặt già của Nhiếp Tiêu đỏ ửng, thế giờ khắc này hắn không cần mặt mũi nữa.
Nếu còn không vớt vát lại, phỏng chừng thật sự sẽ đánh mất bảo bối nhà mình.
"Ba ba sai rồi, lại đây ôm một cái."
Tiểu Ngũ Nhất đi hai bước, nghe thấy lời Nhiếp Tiêu , lại thấy hắn giang hai tay ra chờ đợi, rốt cuộc không kềm chế liền khóc lóc nhào trở lại.
Nửa đường liền biến trở về thành một bé hamster, nhảy lên không đáp thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tiêu.
Ôm lấy sống mũi cao cao của hắn, phát ra tiếng "chít chít chít" nho nhỏ đáng thương.
Có thể là một lời không hợp, liền đà lấn tới.
Đám người Tạ Quân và Võ Văn Vũ vẫn không hiểu hình, giờ khắc này đều bị chấn kinh, trong miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
"Ớ! ! ! ? -- "
Bạn thấy sao?