Đoàn người đi không bao xa liền tới nơi đầy sương mù mà Na Na , một màn trắng xóa không thấy rõ dưới dân.
Lúc này sắc trời cũng dần dần tối lại, vì phòng ngừa mọi người bị lạc bên trong hay bị phân tán, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, hy vọng ngày mai khi mặt trời lên sương mù sẽ tan đi.
Đối với việc này, trong lòng tiểu Ngũ Nhất vừa buồn bực vừa lo lắng. Rõ ràng cảm thấy đã cách ba ba gần lắm rồi, lại bị màn sương mù này trì hoãn.
Miệng nhỏ vì không vui mà chu lên đến có thể treo lọ dầu.
Võ Văn Vũ cũng có chút gấp gáp, thế hiện tại càng gấp lại càng dễ xảy ra chuyện, chỉ có thể kiên trì an ủi thiếu niên cũng như an ủi chính mình.
"Ngoan, chờ sáng mai sương mù chắc sẽ tan đi, chúng ta thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi thật tốt, lấy sức để nhanh chóng tiến vào Phong Thành."
Nghe lời này, tiểu Ngũ Nhất cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, mọi người tập hợp tập cùng nhau ăn chút đồ lấp đầy bụng, sau đó bắt đầu phân công thay phiên nhau gác đêm và rắc bột lưu huỳnh xung quanh để đuổi côn trùng và rắn.
Đêm đen trong rừng sâu núi thẳm, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng truền đến tiếng xào xạc, cho bóng tối càng thêm quỷ dị đáng sợ.
Nếu không phải bọn họ hiện tại người đông thế mạnh, ở một mình trong hoàn cảnh này chắc đã sợ vỡ mật.
Tất cả mọi người tụ lại một chỗ, dù người cho không gác đêm cũng không dám ngủ say. Tuy nơi này hoang sơn dã lĩnh, người ở thưa thớt, bọn họ vẫn lo lắng tang thi đột nhiên nhảy ra.
Nghĩ lại cảnh tưởng giống như phim kinh dị kia, mọi người đều không thể thả lỏng để nghĩ ngơi . Tình huống như , lại trái ngược với lời Võ Văn Vũ vừa .
Ở trong bóng đêm không thấy rõ năm ngón, mọi người không hề nhận ra sương mù xung quanh cành thêm dày đặc, càng không biết có một đôi mắt ở trong bóng tối đang chằm chằm nhất cử nhất của họ.
Kèm theo sương mù càng ngày càng đậm, ý thức của mọi người cũng dần mơ hồ. Mà lúc này, sương mù xung quanh đột nhiên hóa thành một con hổ vàng vằn đen đầy hung mãnh.
Con hổ lớn mọi người đã ngủ say, chân không tiếng bước về phía trước. Nó đã đói bụng đến xanh cả mắt, ngửi ngửi mùi hương trong không khí, chuẩn xác tìm đồ ăn trong ba lô của mọi người, cắn rách bao đóng gói bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Con hổ lớn dường như rất có linh tính, vẫn chưa thương tổn bất cứ người nào ở đây, sau khi ăn no chỉ muốn mang theo một ít đồ rời đi.
Nó biến sương mù xung quanh thành một đôi tay to lớn, chộp lấy phần đồ ăn còn lại liền định đi sâu vào núi.
Chôm đồ xong, chuẩn bị cưỡi sương mù rời đi, lúc đi ngang qua người tiểu Ngũ Nhất, lại đột nghiên ngửi một mùi hương quen thuộc.
Hành nhanh hơn suy nghĩ, con hổ theo bản năng ngậm thiếu niên thả lên lưng, đem theo cậu cùng nhau về ổ ở sâu trong rừng.
Sau khi con hổ rời đi, sương mù vờn quanh cũng tan mất, lúc mọi người khôi phục ý thức liền phát hiện không thấy tung tích tiểu Ngũ Nhất, nhất thời phát rồ.
Trong hang giữa rừng.
Con hổ kề sát vào ngửi ngửi mùi vị của thiếu niên, trong mắt toát ra một tia mông lung, chính nó cũng không biết tại sao mình lại mang theo con người này về.
Lúc nó đang nhập tâm 'suy nghĩ hổ sinh', tiểu Ngũ Nhất nằm dưới đất cũng dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy một cái đầu mèo siêu bự, nhất thời sợ đến lăn ra xa.
Núp ở góc , nước mắt tuôn rơi.
Con hổ cũng bị thiếu niên đột nhiên tỉnh lại dọa sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, một tảng đá từ trên đỉnh đầu đã nện xuống, đập cho nó biến thành một đám sương mù.
Tiểu Ngũ Nhất cảnh này, càng thêm sợ hãi, lập tức vừa rưng rưng nước mắt vừa gom hết dũng khí 'chiến đấu kịch liệt' một phen với con mèo lớn.
Cuối cùng thành công trấn áp con hổ dưới mông.
Con hổ cảm giác một cục lông nho nhỏ đang ngồi trên đầu mình, nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ bị thương đối phương.
Trong tiềm thức không hề muốn giãy dụa phản kháng.
Bé chuột bám vào đám lông mao trên đỉnh đầu con hổ, cúi đầu đối phương đã chịu thua, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu kiêu ngạo.
-- Dũng sĩ hamster hôm nay đã đánh bại mèo lớn!!!
Xác nhận con hổ lớn đã đầu hàng, bé chuột liền từ trên đầu nó trượt xuống. Một chuột một hổ mặt đối phặt, hình ảnh một chuột hamster phản chiếu trong đôi mắt màu vàng nhạt.
Bé con con hổ lớn dịu ngoan nằm trên đất, trong lòng càng cảm thấy ba ba không hề sai, 'mèo lớn' không hề đáng sợ chút nào!
Bé chuột không nhịn duỗi ra móng vuốt nhỏ, vỗ vỗ chóp mũi con hổ, phát ra một tiếng "Chít" vô cùng đáng .
Ngươi sau này sẽ là đàn em mới của tui nha!
Không biết con hổ có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nó nhẹ nhàng gật đầu, dỗ cho bé chuột vui vẻ nheo cả mắt.
Thu thêm một đàn em, bé chuột liền biến về hình người, đồ ăn bị đem về , toàn bộ đều thu vào không gian của mình, đồng thời cũng không quên an ủi con hổ một chút.
"Đừng lo lắng, có tui ở đây chắc chắn sẽ không để ngươi đói bụng đâu!"
Con hổ nghe , thân thiết dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ eo thiếu niên.
Tiểu Ngũ Nhất vui vẻ rộ lên, xoa xoa cái đầu đầy lông xù của nó, sau đó xung quanh toàn bộ hang , xem có còn đồ vật gì hay không.
Sau đó ở sâu trong góc phát hiện một cái bao nhỏ, bên trong chứa rất nhiều hạt giống to nhỏ khác nhau.
Tiểu Ngũ Nhất không chút suy nghĩ thu vào kho trong không gian, chờ sau này đem gieo chúng nó sẽ biết đó là hạt của cây gì.
Lão hổ ở bên cạnh , không hề có ý định ngăn cản. Sau khi hốt sạch ổ, lão hổ dắt Ngũ Nhất quay trở về.
Mà lúc này, Võ Văn Vũ và nhóm Tạ Quân đã sắp phát điên.
Khi tiểu thiếu niên xuất hiện trước mặt, trái tim mọi người đều trở về vị trí, thậm chí còn rất muốn khóc.
"Thằng nhóc hư này, một mình mà dám chạy đi đâu? Làm chúng ta lo gần chết có biết không!" Võ Văn Vũ xông lên trước, xoa nắn nhào nặn gương mặt tiểu Ngũ Nhất, trong mắt còn rưng rưng. "Lần sau không tự ý chạy lung tung nữa!"
Tiểu Ngũ Nhất bị bóp không nên lời, vừa vô tội vừa oan ức, giãy dụa thoát khỏi bàn tay ma quỷ, sau đó lôi lão hổ ở gần đó ra gánh tội thay. "Là nó đem tui đi, không phải lỗi của tui!"
Lúc này, mọi người rốt cuộc mới phát hiện, trong bóng tối đằng xa có một con hổ to lớn uy phong lẫm lẫm không tiếng đứng yên, đôi mắt màu vàng nhạt lực uy hiếp mười phần.
Mọi người sợ đến nổi trái tim nhỏ muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Nhìn tiểu thiếu niên xoa đầu lão hổ như đang xoa đầu mèo, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại một câu .
-- Tiểu lão đại, trâu bò!
Ngoại trừ xem thế giới vật, mọi người chưa có ai từng gặp hổ ở trong môi trường hoang dã.
Trong lòng mọi người tò mò muốn chết, cực kỳ muốn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, tiểu thiếu niên trải qua một phen dằn vặt lúc này đã không mở nổi mắt. Trực tiếp gối lên người con hổ đầy lông mềm mại ngủ rồi, còn không quên kéo chiếc đuôi to qua đắp lên bụng nhỏ của mình.
Mọi người muốn lại thôi, cào tâm nạo phổi, rất muốn đánh thức cậu, đối diện với đôi con ngươi vàng nhạt kia, mọi người thức thời đều ngậm miệng.
Yên lặng như gà con, ngoan ngoãn đi ngủ.
Khúc nhạc đệm ngắn ngủi, một đêm rất nhanh đã trôi qua. Sáng hôm sau, mặt trời mọc lên, ánh sáng xuyên qua tán cây chiếu khắp đại địa.
Mọi người vừa tỉnh lại, liền vui mừng phát hiện sương mù chẳng biết lúc nào đã tan hết. Đồng thời, quang cảnh bên phía lão hổ mọi người cũng thấy rõ ràng.
Hoa văn vằn đen, uy phong bạo ngược, đôi mắt màu vàng óng người ta sợ hãi không dám thẳng, khí thế cả người như một vị tướng quân chinh chiến sa trường.
Chỉ có tầm mắt lúc rơi lên người tiểu thiếu niên, khí thế đó lại trở nên dịu dàng.
Mọi người căn bản không dám tới gần, chỉ ở xa xa mà gọi tiểu thiếu niên thức dậy.
Tiểu Ngũ Nhất tỉnh dậy, sương mù trong rừng đã tản đi, trên mặt cũng lộ ra vui mừng, sau đó không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng lên đường.
Đối với con hổ to lớn bên cạnh không hề sợ hãi, như thể chuyện đêm qua không có gì to tát.
Mọi người nín cả một buổi tối, giờ khắc này rốt cuộc không kiềm chế nổi mà hỏi thăm, tiểu Ngũ Nhất cũng không gạt, kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Biết chuyến đi vào hoang kia, mọi người đều hoài nghi tiểu thiếu niên bị con hổ xem như thức ăn dự trữ.
"Không sao! Nó hiện tại chính là đàn em mới của tui! Nó sẽ không tui bị thương đâu!"
Tiểu Ngũ Nhất lời thề son sắt mà bảo đảm, vui vẻ đến rung đùi đắc ý, thân mật xoa xoa đầu con hổ, trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên quen thuộc, không kịp suy nghĩ đã thốt lên.
"Tướng Quân! Sau này sẽ gọi ngươi là 'Tướng Quân' nha!"
Con hổ vô cùng hiểu ý người gật gật đầu.
Một màn như thế, mọi người rất đỗi ngạc nhiên. Quả nhiên, tận thế đến, vật đều sắp thành tinh.
Thấy con hổ thật sự không có ý định tấn công con người, mọi người cũng không có lý do cự tuyệt, yên tâm chuẩn bị tiếp tục xuống núi.
Nhưng ngay lúc này, sương mù xung quanh bắt đầu nổi lên mọi người hoảng hồn, sau đó trợn mắt con hổ lớn ngậm thiếu niên quẳng lên lưng, cưỡi mây đạp gió bay đi.
Tất cả mọi người còn chưa kịp nhặt cằm bị rơi xuống đất, liền bị sương mù xung quanh cuốn lấy, đầu óc quay cuồng bị chuyển xuống chân núi.
Đặt chân xuống đường cái, mọi người đều có cảm giác không chân thật. Tóc tai bị gió thổi ngổn ngang, không nhịn quay đầu ngọn núi nguy nga cao lớn, tinh thần hoảng hốt.
Bọn họ... Vậy mà thực sự cưỡi mây xuống núi.
Giọng vui vẻ của tiểu thiếu niên cũng lập tức vang lên, tựa hồ như đã quen quen thuộc với năng lực cưỡi mây đạp gió của lão hổ, không chút kinh ngạc.
"Tướng quân! Ngươi quá lợi !"
"A a a Phong Thành! Chúng ta tới đây! chai dô!"
Mọi người: "..."
Người không như hổ.
***
Mà lúc này, Nhiếp Tiêu bọn họ đã nghỉ dưỡng sức một đêm, chuẩn bị đi đến nhà của Lâm Mộng Phỉ.
Bởi vì bức thư của Võ Văn Vũ để lại không có nhiều thông tin, bọn họ chỉ có thể đến nhà thân của là Lâm Mộng Phỉ tìm vận may, xem xem nhà còn có ai sống sót, có biết tung tích của Võ Văn Vũ hay không.
Cùng lúc đó, một nhóm người khác cũng đến trung tâm thành phố Phong Thành, trắng trợn tàn sát tang thi, điên cuồng thu thập tinh hạch và vật tư.
Một chàng trai trong đó có làn da tái nhợt, tựa hồ chính là một dị năng giả hệ không gian.
Bạn thấy sao?