Mật Ngọt Quá Hạn – Chương 9

12

Đây là tháng thứ ba Lăng Niệm rời đi.

Tài xế đưa Tống Dịch Thành say khướt về nhà, giữa đường ta tỉnh dậy, tài xế lái nhầm chỗ.

Không còn cách nào khác, tài xế chỉ có thể lái xe đến địa chỉ ta .

Đến cổng nhà, Tống Dịch Thành bắt đầu lục tìm chìa khóa.

Nhưng tìm mãi, cũng không tìm thấy.

Cho đến khi cánh cổng mở ra, một người đàn ông xa lạ trừng mắt ta, hỏi ta tìm ai.

Tống Dịch Thành say rồi, hình như cũng chưa say: "Tôi tìm vợ tôi."

Người đàn ông : "Anh thấy tôi giống vợ à?"

Tống Dịch Thành liếc mắt vào trong, phát hiện đồ trang trí đều đã thay đổi.

Lúc này mới nhớ ra, và Lăng Niệm đã ly hôn rồi.

Khi rời khỏi Dung Thành, Lăng Niệm đã giao căn nhà này cho công ty môi giới.

Nơi này không còn là nhà của họ, cũng không còn Lăng Niệm nữa.

Sau đó, đã thêm rất nhiều tiền, mua lại căn nhà này.

Ngày sang tên thành công, Tống Dịch Thành đã lái xe 160 km/h trên đường vành đai 2.

Hưng phấn như một đứa trẻ chưa từng thấy sự đời.

Sau đó phanh gấp, m.á.u chảy lênh láng.

Cảnh sát giao thông hỏi tại sao không đường, điện thoại bị rơi.

Nhưng thực ra, thứ rơi không phải điện thoại.

Mà là chùm chìa khóa năm đó đưa cho Lăng Niệm.

Lạnh lẽo, dường như vẫn còn hơi ấm của .

Lúc đó Chu Lăng Tiêu đang đi nghỉ mát ở nước ngoài, sau khi nghe chuyện này còn mắng bị điên.

Nhưng Tống Dịch Thành không rảnh để ý đến ta.

Bởi vì thấy thư ký cầm điện thoại lên, chụp ảnh toàn thân băng bó.

Anh biết ấy sẽ gửi cho ai, cũng muốn biết kết quả là gì.

Anh thậm chí còn hèn hạ mong vết thương của mình nặng hơn một chút.

Có lẽ như , Lăng Niệm sẽ quay lại một cái.

Nhưng đêm đó, đã đợi rất lâu, lâu đến mức không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Lăng Niệm mới trả lời một tin nhắn.

"Đám tang ngày nào?"

Buổi tối, kể chuyện này cho Chu Lăng Tiêu nghe, Chu Lăng Tiêu mắng như điên, Tống Dịch Thành lại thấy buồn .

Trong ấn tượng của mọi người, Lăng Niệm luôn rất ngoan ngoãn.

Nhưng chỉ có biết, không phải là một ngoan ngoãn gì cả.

Mặc dù trông có vẻ dịu dàng và kiên cường, đôi khi cũng sẽ lộ ra móng vuốt nhỏ.

Chỉ khi thấy Lăng Niệm như , Tống Dịch Thành mới cảm thấy mình sống lại.

Nhưng sau niềm vui ngắn ngủi, lại chìm vào nỗi đơn vô tận.

Đặc biệt là những ngày xuất viện về nhà, căn nhà giống hệt nhau trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do những hạt dẻ mà mẹ Tống gửi đến.

Tống Dịch Thành trước đây rất thích ăn , lại không thích bóc vỏ.

Lăng Niệm luôn tranh thủ lúc xem tài liệu, ngồi bên cửa sổ, tỉ mỉ bóc vỏ cho .

Hôm nay thử một lần, thấy vẫn khó bóc như .

Vậy nên một việc khó khăn như thế, Lăng Niệm đã kiên trì như thế nào trong suốt mười năm?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Dịch Thành bỗng nhiên bật khóc.

Bởi vì đột nhiên cảm thấy, mỗi lần Lăng Niệm bóc một hạt, cũng giống như một lần "Em ".

Anh không hiểu, Lăng Niệm như , tại sao lại ra chuyện như thế.

Cũng không hiểu, Lăng Niệm như , tại sao có thể dứt khoát lựa chọn rời đi như thế.

"Con người ta luôn dùng nỗi đau khi chia ly để kiểm nghiệm độ sâu đậm của ."

Cho đến lúc này, Tống Dịch Thành mới hiểu ý nghĩa của câu này.

Anh, rất muốn đi tìm Lăng Niệm.

13

Bên trong khung cửa sổ kính ấm áp và sáng sủa, Lăng Niệm đang dạy các em nhỏ nhảy múa.

Mặc dù vừa tốt nghiệp đã trở thành trụ cột của đoàn múa, Tống Dịch Thành luôn cảm thấy, không phải là người có năng khiếu bẩm sinh.

Những người thực sự có năng khiếu bẩm sinh, căn bản sẽ không dạy người khác. Họ sẽ chỉ thấy kỳ lạ, những tác đơn giản như , sao có thể không ?

Rõ ràng Lăng Niệm không phải.

Cô ấy giảng giải dễ hiểu, khi phân tích tác, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.

Đứa trẻ trước mặt, cũng vì sự viên của , mà hết lần này đến lần khác ngã xuống rồi lại đứng lên.

Giống hệt Lăng Niệm của nhiều năm trước.

Những năm này, Tống Dịch Thành luôn cảm thấy Lăng Niệm sống tốt là nhờ .

Nhưng bây giờ xem ra, có thật sự là không?

Trong thoáng chốc, Tống Dịch Thành bỗng hiểu ra tại sao có thể ra đi dứt khoát như .

Nửa đời trước của , chẳng phải cũng hết lần này đến lần khác ngã xuống rồi lại đứng lên sao?

Sau vụ tai nạn xe hơi, đã ở bên cạnh , từng chút từng chút một giúp hồi phục.

Lăng Niệm luôn rất biết điều, sợ áy náy, còn mỉm an ủi : "Dịch Thành, bây giờ em đã nghĩ thông rồi, em đâu phải chỉ có thể tỏa sáng trên sân khấu, đổi một nơi khác, có lẽ càng có thể thể hiện giá trị của em hơn."

Cô đã .

Cho dù ở trong lớp học, cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

So với , Lăng Niệm chưa bao giờ thiếu can đảm để bắt đầu lại.

Tống Dịch Thành đứng ngoài , chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại tự ti trước mặt đến mức này.

Anh thậm chí ... không dám phiền .

"Anh rất xin lỗi ..."

Anh bóng lưng Lăng Niệm, muộn màng ra câu này.

Sau đó chào tạm biệt, rời đi.

Khoảnh khắc quay người lại, người bên kia cửa kính dường như cảm nhận điều gì đó.

Cô ngẩng đầu lên.

Sững sờ một lúc, rồi thử kiễng chân lên.

Sau đó xoay người trong tiếng reo hò của các em nhỏ, rồi tiếp đất.

Khóe miệng ấy như đang :

Thế giới rộng lớn.

Nếu em quyết định rực rỡ.

Núi cũng không thể che, biển cũng không thể chắn.

(Hết)

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...