Anh ta chằm chằm vào tôi, một lúc sau đá vào thùng rác bên cạnh, chửi thề một tiếng.
"Anh chỉ phạm sai lầm một lần, em liền muốn kết án tử hình cho sao? Anh thừa nhận mình có lỗi, Lăng Niệm, ai có thể đảm bảo cả đời chỉ một người chứ?"
"Em." Tôi ta, ánh mắt không chút sợ hãi, "Tống Dịch Thành, em có thể."
Chẳng lẽ ta nghĩ, tôi chưa từng bị cám dỗ sao?
"Mấy năm đầu khởi nghiệp, để ủng hộ sự nghiệp của , em đã bị áp lực đến mức suy sụp. Có một vị thương gia thường đến phòng tập với em, chỉ cần theo ông ta, mỗi tháng ông ta sẽ cho em sáu trăm vạn. Lúc đó, em và đã phải ăn mì gói liên tục mấy ngày liền, không đâu, gặp con lợn trên đường em cũng có thể đuổi theo gặm đấy.
"Nhưng ngay cả trong lúc khó khăn như , em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội ."
"Vậy nên Tống Dịch Thành à, tại sao em , mà lại không ?"
Giang Trĩ , theo lợi tránh là bản năng của con người, tôi rất tán thành.
Nhưng , chẳng phải chính là đi ngược lại bản năng của mình, chống lại thiên tính của mình, thề trước mặt thần linh sẽ mãi mãi chung thủy với một người khác sao?
Tại sao em , mà lại không ?
Nước mắt như vỡ đê, thi nhau tuôn ra từ khóe mắt.
Lần này, Tống Dịch Thành chỉ tôi.
Rất lâu sau, như thể cuối cùng đã chấp nhận sự thật, bàn tay nắm lấy cổ tay tôi từ từ buông xuống.
"Em chưa từng kể với những chuyện này...
"Vậy, em sẽ không tha thứ cho , đúng không?"
Hôm đó, tôi lái xe rời đi.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Tống Dịch Thành dần dần nhỏ lại, rồi biến mất.
Tôi không biết ta còn đứng đó bao lâu nữa.
Nhưng tôi biết, tôi sẽ không đợi ta nữa.
10
Tôi cứ nghĩ quá trình ly hôn sẽ rất phức tạp.
Nhưng sự thật là, ngay ngày hôm sau Tống Dịch Thành đã cho thư ký mang đến đơn ly hôn.
Anh ta không sửa đổi bất kỳ điều khoản nào trên đó, hơn nữa còn bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn.
Một tháng sau, chúng tôi hẹn nhau đến Cục Dân chính thủ tục.
Dường như ta đã uống rượu, khi nhân viên hỏi ta có tự nguyện ly hôn hay không, môi ta còn hơi run.
Đến lượt tôi, tôi không hề do dự.
Ra khỏi cửa, Tống Dịch Thành kéo tôi lại, cau mày: "Ở đây khó bắt xe, đưa..."
"Không cần đâu." Tôi ngắt lời ta, mỉm , "Chia tay ở đây thôi."
Cho dù là con đường về nhà hay con đường đời, tôi cũng phải tập quen với việc bước đi một mình.
Tôi lấy điện thoại ra gọi xe, rất may mắn, chưa đầy năm phút đã có xe đến đón.
Lúc tôi mở cửa xe, Tống Dịch Thành bỗng nhiên đi tới, mắt đỏ hoe.
Anh ta hỏi: "Lăng Niệm, em có hối hận vì đã cứu không?"
Ánh nắng chói chang, tôi ấy, không trả lời.
Thực ra, Giang Trĩ cũng từng hỏi tôi câu hỏi tương tự.
Lúc đó, vết thương trên chân trái của tôi vừa mới đóng vảy, lớp da non vừa mới hình thành.
Vết sẹo kỹ, rất giống đôi cánh bướm đang bay.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Nhưng câu trả lời cuối cùng vẫn là, không.
Đường đời, mất tự gánh chịu.
Dù có lại bao nhiêu lần, với tôi lúc đó, cứu Tống Dịch Thành là lựa chọn tất yếu.
Tôi không hối hận vì đã đẩy ấy ra, chỉ là tiếc nuối.
Chung quy chúng tôi vẫn không thể vượt qua ngọn núi đó.
11
Sau khi ly hôn, tôi đã ở Iceland một tháng để chờ cực quang.
Trên đường về, tôi lại gặp một vài người đồng hành, cùng nhau đến thị trấn Vladivostok.
Tôi dành rất nhiều thời gian để từ từ chữa lành vết thương lòng.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là, có tiền.
Số tiền Tống Dịch Thành chia cho tôi, đủ để tôi sống thoải mái cả đời.
Những thứ ấy cho Tôn Nhã Nhã, luật sư do tôi ủy thác cũng đã đòi lại rất nhiều.
Nghe sau khi tòa án tuyên án, nhỏ đó đã phát điên ở cổng trường, bị người ta quay phim lại rồi đăng lên mạng.
Giới Dung Thành không lớn cũng không nhỏ.
Ban đầu năm nay ta nhận một lời mời việc khá tốt, sau khi video bị phanh phui, không có đoàn múa nào dám nhận ta.
Mười năm của một vũ công, chỉ vì một lý do hoang đường như , đã dễ dàng kết thúc.
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm.
Cô ta và Tống Dịch Thành, đều không xứng đáng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa.
Tôi đã mở một tài khoản trên mạng xã hội để chia sẻ từng chút một về chuyến du lịch của mình.
Nửa năm trôi qua, kết quả cũng không tệ.
Khi thấy Chu Lăng Tiêu, tôi đang tận hưởng bãi cát trắng và rừng dừa trên đảo Mana.
Anh ta sững người khi thấy tôi, sau đó buông trong vòng tay ra.
Sau khi rời đi, tôi bước tới.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị tôi hắt thẳng cốc nước vào mặt.
"Giận à?"
Chu Lăng Tiêu đứng dậy, ta đuối lý, không dám nổi giận.
"Giận thì cũng phải nhịn đấy."
"Giang Trĩ biết không?"
Tôi ngẩng đầu lên, hỏi Chu Lăng Tiêu.
Anh ta vội vàng né tránh ánh mắt tôi, giọng điệu có chút yếu ớt: "Cậu không , sao ấy biết ?"
Con người ta, thật sự là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Chu Lăng Tiêu là của Tống Dịch Thành, lần đầu tiên ta gặp Giang Trĩ là ở đám cưới của chúng tôi.
Tôi do dự một chút, rồi lấy điện thoại ra.
Thấy tôi mở khung chat với Giang Trĩ, Chu Lăng Tiêu sốt ruột, giật lấy điện thoại của tôi.
"Cậu có thời gian lo chuyện bao đồng, sao không lo cho chồng cậu đi? Anh ta bị tai nạn xe hơi, cậu cũng không về thăm ta một cái. Khó trách cậu và Giang Trĩ có thể trở thành bè, hai người các cậu, đều nhẫn tâm như nhau."
Anh ta lén tôi một cái, hình như sợ tôi ra những lời cay nghiệt hơn, xong câu này, liền quay đầu bỏ đi.
Một bên là Tống Dịch Thành bị tai nạn xe hơi, một bên là trai Giang Trĩ ngoại .
Tôi nhặt điện thoại lên, không chút do dự gọi cho người sau.
Đêm đó, Giang Trĩ khóc nức nở trong điện thoại.
Tôi chợt cảm thấy mình như thật tàn nhẫn, xin lỗi ấy, lại bị ấy mắng ngược lại.
"Đồ ngốc, tớ cũng giống như cậu, thà tỉnh táo mà đau lòng, còn hơn mơ hồ mà chìm đắm."
Tôi nghĩ cũng đúng.
"Nhưng cậu nên cần một bờ vai."
Tôi mỉm , đặt điện thoại xuống, đặt vé máy bay cho sáng mai.
Bạn thấy sao?