Mặt Nạ Trà Xanh – Chương 8

25

Trong bệnh viện, Tống Trì nằm trên giường bệnh với vẻ mệt mỏi, chân bó bột.

Tôi lấy ra một kịch bản từ trong túi.

“Có một bộ phim trực tuyến chi phí thấp, họ cần một vai nam phụ, đoàn phim thấy khá phù hợp. Khi lành chân, có thể đi thử vai.”

“Thư Tâm,” ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau khổ, “bây giờ, ngoài công việc, em không còn gì để với nữa sao?”

Ánh mắt tôi liếc về chân ta.

Tôi thở dài, “Anh…”

“Á!”

Tôi quay đầu lại, thấy Lục Chiêu Ngôn đột nhiên xoa trán, nhíu mày đầy đau đớn.

“Sao ?” Tôi vội bước tới.

“Đột nhiên thấy hơi đau đầu.”

“Chắc là ngủ ít quá đấy, em đã bảo tối qua đừng… mà cứ…”

“Ừ, ừ, là lỗi của mà…”

“Đau ở chỗ này à?”

“Ừm, đau lắm…”

“Hay là đi gặp bác sĩ nhé.”

“Đau quá…”

“Thư tổng.”

Tôi hơi khựng lại, quay đầu lại, thấy Tống Trì đang tôi với gương mặt tái nhợt hơn cả lúc nãy.

“Sẽ suy nghĩ về kịch bản đó.”

“Ồ, thì tốt. Anh nghỉ ngơi đi.” Tôi gật đầu, kéo Lục Chiêu Ngôn ra ngoài.

Vẫn nên tìm bác sĩ kiểm tra cho ấy thì mới yên tâm.

“Thư tổng.” Tống Trì đột nhiên gọi tôi lần nữa.

Tôi quay đầu lại.

“Hợp đồng của tôi sắp hết hạn rồi, lần này… chắc không thể gia hạn nữa phải không?”

Tôi lắc đầu.

“Anh cũng nên buông bỏ rồi.”

Anh ta im lặng một lúc, khổ, “Tôi chỉ muốn thử thêm một lần nữa.”

“Nhưng không ngờ, hóa ra tôi đã thua từ lâu rồi.”

Sau đó, Tống Trì ra nước ngoài, không còn liên lạc với tôi nữa và cũng hoàn toàn biến mất khỏi làng điện ảnh trong nước.

Tôi chuyển trụ sở X Entertainment về Hải Thành, kết thúc những ngày sống xa nhau với Lục Chiêu Ngôn.

Bộ phim mà trai tôi mua lại, tôi cùng đạo diễn đã chọn hai diễn viên mới có thực lực để tham gia, và sau đó, bộ phim bùng nổ khắp các nền tảng.

Công ty cũng phát triển khá tốt, tôi điều hành theo ý mình, giúp đỡ các diễn viên trẻ và tạo cơ hội cho những người thực sự đam mê diễn xuất.

Hôm đó, tôi đang pha chế rượu ở nhà, thì Lục Chiêu Ngôn tan về.

“Uống rượu không?” Tôi hỏi ấy.

Anh ấy kịch bản bên cạnh tôi, “Đây là bộ phim công ty sắp nhận à?”

“Ừ, phim ngôn .”

“Ngôn à…” Anh ấy hỏi, “Có nam phụ không?”

“Có chứ,” tôi vừa pha rượu vừa , “Nam chính phụ lòng nữ chính, sau đó nam phụ xuất hiện. Nhưng nam phụ trong phim này không hiền lành đâu, rất thâm trầm.”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của ấy, như thể vừa vừa không.

“Vậy, bà Lục à, em có thích nam phụ của mình không?” Anh ấy hỏi.

Ánh sáng ấm áp từ phòng ăn hắt lên người , khiến cả con người trở nên dịu dàng đến đáng sợ.

Tôi khẽ, “Anh biết không? Độc giả thường rằng người như không nên gọi là nam phụ, mà là…”

“Nam chính đến muộn?” Anh ấy nhướn mày.

“Sao cái gì cũng biết ?”

“Đọc sách thì phải đọc cả bình luận chứ. Với lại, học rất nhanh mà.”

Người này mỗi ngày có thực sự việc không nhỉ, hay chỉ ngồi trong phòng tổng tài đọc lén tiểu thuyết thôi?

“Vậy, thích không?” Anh ấy lại hỏi.

Đã bao lần sau khi kết hôn, ngày lẫn đêm tôi đều trả lời câu hỏi này, thế mà ấy vẫn hỏi.

“Anh có muốn uống rượu không?” Tôi nghiêng đầu.

Anh ấy gật đầu.

Tôi đưa cho ta ly rượu màu xanh đã pha sẵn, rồi nhấp một ngụm ly rượu hồng của mình, kiễng chân lên và khẽ hôn .

Hương cam xanh và rượu Cherry Brandy hòa quyện với nhau, đúng như tên gọi của loại cocktail này.

Tâm đầu ý hợp.

Tâm đầu ý hợp, sâu đậm.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...