5
Tôi ở nhà Viên Viên một tuần, và Tống Trì không liên lạc với tôi lấy một lần.
Cuối tuần, kết quả casting của bộ phim mà tôi đã thử vai hồi tháng trước có kết quả.
Viên Viên tôi, ngập ngừng không muốn .
“Sao thế? Không à?” Tôi , đã quen với chuyện này rồi.
“Không phải, bên đó nữ chính vẫn chưa quyết định, hiện tại có hai người đề cử là chị và Tiêu Yên, cuối cùng sẽ nghe theo ý kiến của nam chính…”
“Nam chính?”
“Là Tống Trì…”
Ồ.
“Chị Tâm,” Viên Viên lúng túng, “Chị nghĩ xem, lần trước Tống Trì đã bắt chị nhường vai nữ chính cho Tiêu Yên rồi. Dù gì chị cũng là thật của ta mà, bây giờ trong giới ta cũng có tiếng … Hay là chúng ta đến chuyện với ta…”
“Viên Viên,” tôi lắc đầu, “Chị và Tống Trì đã chia tay rồi.”
Viên Viên tròn mắt, “Thật, thật chia tay rồi?”
“Chứ còn gì nữa? Lúc đó em cũng ở đó mà.”
“Em cứ tưởng hai người chỉ đang cãi nhau thôi…”
“Nhưng mà chị Tâm,” Viên Viên lo lắng, “Chị thực sự không tiếc sao? Thực sự có thể buông bỏ à? Đó là Tống Trì mà…”
Có tiếc không?
Buông bỏ không?
Câu hỏi này, thật ra tôi cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần.
Bốn năm bên nhau, cảm, sự đồng hành và những nỗ lực không phải lúc nào cũng thiếu đi những khoảnh khắc ngọt ngào.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ từng câu đầu tiên ta dè dặt khi bắt chuyện với tôi, nhớ lúc tôi ốm ta đã đỏ mắt ở bên cạnh chăm sóc tôi suốt ba ngày ba đêm không ngủ, nhớ lần ta lái xe hơn một nghìn cây số chỉ để lặng lẽ tôi từ xa trong đoàn phim.
Nhưng dù cho bức tranh có rực rỡ đến đâu, cũng sẽ có ngày phai màu.
“Hay là chị quay về chuyện với ấy một lần nữa…”
Quay về sao?
Tôi nhẹ, “Ừ, chị sẽ quay về.”
Chỉ là, quay về để lấy đồ.
6
Căn hộ mà tôi và Tống Trì từng sống cùng nhau, thật ra ta đã ít khi về ở rồi.
Paparazzi theo dõi quá chặt, công việc bận rộn, khoảng thời gian rảnh rỗi của hai người cũng không khớp nhau nhiều.
Mở cửa căn hộ, tôi không ngờ, Tống Trì lại có mặt ở đó.
Anh ta mặc đồ ở nhà, tay cầm điện thoại, như đang chờ tin nhắn của ai đó.
Dường như chỉ đến khi nghe tiếng mở cửa, mới hoàn hồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, nét mặt ta lập tức trở nên nghiêm túc, tôi và trầm giọng hỏi:
“Em nghĩ thông rồi à? Cuối cùng cũng chịu về rồi?”
Tôi gật đầu, “Đúng là nghĩ thông rồi.”
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, suy nghĩ xem nên mang theo những gì.
Tống Trì đi theo sau.
“Chuyện này, cũng không giận em nữa, chỉ cần em đừng hành bốc đồng nữa là .
“Anh đã gỡ hết những tin hot search về em rồi, em chỉ cần xin lỗi Tiêu Yên công khai là , vai nữ chính trong bộ phim mới sẽ cho em.
“Chỉ là một vai nữ chính thôi mà?” Anh lẩm bẩm, “Cần gì phải gổ với không dứt như .”
Tôi kéo một chiếc vali ra, mở ra.
“Em sắp có công việc mới à?” Anh ta sững lại một chút.
“Tôi đã hủy hợp đồng rồi.” Tôi không ngẩng lên.
“Cái gì?!” Anh cao giọng, “Chuyện lớn thế này mà em không bàn với ?”
Tôi thở dài.
“Tại sao tôi phải bàn với ?” Tôi ngẩng lên, “Chúng ta đã chia tay rồi, Tống Trì.”
“Chia tay gì chứ…” Anh ta ngừng lại, rồi đi tới ngồi xuống cạnh tôi, “Thư Tâm, em loạn đủ chưa?
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải lằng nhằng không dứt?
“Anh với Tiêu Yên đã tạo cặp đôi suốt bốn năm rồi, em biết mà, lần này sao em lại nhạy cảm đến thế?”
Tôi “rầm” một tiếng đóng chiếc vali lại, rồi ngẩng đầu lên.
“Tống Trì, có biết tại sao tôi lại nhận vai nữ phụ trong bộ phim đó không?”
Anh ta sững sờ.
“Vì tôi nhớ .”
“Nên dù bộ phim đó chỉ cho tôi vai diễn của một nữ phụ ác độc, tôi vẫn nhận.
“Tôi chỉ là rất nhớ , muốn gặp nhiều hơn.
“Nhưng đến khi vào đoàn phim, lại đối xử với tôi như người xa lạ.”
Anh ta ngẩn người một chút, “Chỉ vì chuyện đó sao?”
“Anb với Tiêu Yên có hợp đồng tạo cặp đôi, em biết mà. Nhiều năm như , cứ mỗi lần em lại lấy chuyện này ra cãi nhau, em có biết cũng mệt mỏi lắm không?
“Với cả, chuyện hôn nhau của hai đứa mình, tại sao phải trước mặt người khác? Em nhất định phải hôn trước đám đông, em thích bị người ta vào chuyện riêng tư của mình à?
“Thư Tâm, trước khi em bốc đồng tức giận, em có thể nghĩ đến một chút không?”
Tôi lặng lẽ ta.
“Tống Trì, có biết không, trong đoàn phim, tôi bị người ta cố ý khó dễ. Đến cảnh quay rơi xuống nước, tôi đang đến kỳ kinh nguyệt mà phải quay đi quay lại mười lần, ngày hôm sau sốt cao suýt viêm phổi.”
Anh ta sững người.
“Anh không biết đúng không? Vì mấy ngày đó, dù không có cảnh quay, vẫn đi chơi với Tiêu Yên.”
“Tôi nhắn tin với là em mệt, năm tiếng sau mới trả lời. Anh còn nhớ đã gì không?”
“Anh , uống nhiều nước vào.”
“Lúc nhắn tin lại, Viên Viên đã đưa tôi đến bệnh viện vì sốt đến mức mê man rồi.
“Họ …,” tangập ngừng, “Em là có việc gấp, nên mới đi.”
Tôi khổ và lắc đầu.
“Tống Trì, tôi , vì tôi chấp nhận chịu những thiệt thòi này, đôi khi, chỉ cần một lần thôi, tôi mong rằng khi tôi bị tổn thương, trai của tôi có thể đứng bên cạnh tôi.”
“Buổi tiệc đóng máy chỉ là giọt nước tràn ly.
“Điều tôi muốn, thực sự rất ít.
“Chỉ cần một lời an ủi nhẹ nhàng trong góc khuất không ai thấy, một viên kẹo, hay một nụ hôn nhẹ.
“Nhưng chưa bao giờ có, không một lần.”
“Anh tôi bốc đồng, có lẽ tôi đúng là bốc đồng thật.”
Tôi kéo chiếc vali đã sắp xếp xong, chuẩn bị rời đi.
Anh ta ngay lập tức giữ lấy tay tôi.
“Chúng ta đã nhau bốn năm rồi, cãi nhau thì cãi nhau, chia tay không thể tùy tiện như , em có biết không?” Anh ta tôi chằm chằm.
“Tôi biết.”
Anh ta tôi đầy bất ngờ.
“Vậy mà em vẫn muốn chia tay ? Tình cảm của chúng ta trong mắt em dễ dàng và vô giá trị đến sao?”
Tôi lắc đầu, không muốn tranh luận thêm.
“Tống Trì, chúng ta không phải sắp chia tay, mà là đã chia tay rồi.”
Tôi gỡ tay ta ra, bước đi hai bước, rồi nghĩ ngợi, tôi quay lại.
“Anh biết đấy, tôi vốn là người hiền hòa, rất ít khi cãi nhau với ai.”
“Chúng ta đã từng nhau, hãy chia tay trong hòa bình.”
“Sau này tôi không còn trong giới nữa, sẽ không viết những bài bày tỏ hay đăng ảnh để cố hủy hoại . Những điều đó,” tôi ngừng lại, “coi như là quà chia tay tôi tặng .”
Anh ta sững sờ, rồi đột ngột lao tới giữ lấy tôi.
“Thư Tâm, đừng loạn nữa. Em rời khỏi rồi, em có thể đi đâu ?”
Nói xong, ta lại trầm giọng : “Nếu hôm nay em thật sự quyết tâm rời đi, thì sau này chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Đinh dong,” đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tôi quay người ra mở cửa và sững lại.
Tiêu Yên đứng ngoài cửa, cũng bất ngờ khi thấy tôi. Cô ta lướt qua tôi, chào Tống Trì với giọng điệu e thẹn.
“À, là Trì ca, hôm trước em mượn phòng tắm ở đây, hình như để quên một chiếc nội y bên trong…”
Không khí trở nên im lặng, tôi đột nhiên bật rồi quay lại Tống Trì.
“Mượn phòng tắm cũng là điều trong hợp đồng à?”
Tống Trì im lặng trong giây lát rồi trầm giọng : “Bạn bè giúp đỡ nhau, mượn phòng tắm thôi mà, em cũng phải kiểu chua chát sao? Nếu giờ em không còn tin tưởng nữa, thì chúng ta thật sự nên chia tay.”
Đúng , chia tay.
Chúng ta vốn dĩ đã nên kết thúc.
Tôi bước đi mà không quay lại. Tống Trì ngẩn người một lúc rồi lập tức đuổi theo.
Đúng lúc đó, thang máy vừa mở, tôi bước vào.
Tống Trì cũng định vào thang máy, Tiêu Yên bất ngờ kéo lấy .
“Trì ca, không xuống đâu! Phía dưới có paparazzi! Họ sẽ chụp hình mất.”
Trong khoảnh khắc ta ngần ngại, cửa thang máy từ từ đóng lại hoàn toàn.
7
Tôi mua vé chuyến bay sớm nhất về Hải Thành.
Viên Viên với đôi mắt đỏ hoe đến tiễn tôi, “Chị Tâm, sau này chị không diễn nữa, về quê thì định gì?”
Tống Trì cũng đã từng hỏi tôi câu hỏi đó.
“Không còn cách nào khác, về nhà nghe theo sắp xếp thôi.”
Ngày xưa còn trẻ, vì giận dỗi với bố mẹ và trai, tôi nhất quyết bước chân vào showbiz, rằng sẽ tự mình tạo dựng sự nghiệp.
Giờ đây sau bốn năm lăn lộn trong làng giải trí, ngay cả một vai nữ chính tôi cũng chưa từng đóng, thay vào đó là cả đống tai tiếng.
“Chúng ta nghề này, nếu không tiếp tục trong giới thì cũng khó tìm việc khác lắm…”
“Đúng , cũng hơi đau đầu đấy.” Tôi thở dài, “Chắc em phải về thừa kế gia nghiệp thôi.”
“Gì cơ?” Viên Viên sững sờ.
Đến lúc lên máy bay, tôi ôm tạm biệt ấy, “Sau này nếu em có ghé Hải Thành chơi, nhớ ghé tòa nhà Tập đoàn Thư Thị tìm chị nhé.”
“Thư Thị?” Viên Viên bàng hoàng hỏi, “Tập đoàn Thư Thị chuyên về hàng tiêu dùng lớn nhất trong nước sao?”
Cô ấy ngẩng đầu, về phía tấm biển quảng cáo khổng lồ của Thư Thị tại sân bay.
“Vậy… ‘Thư’ của chị, và ‘Thư’ trong Thư Thị… là…”
“Là, đúng , là một.”
8
Chuyến bay kéo dài hai tiếng.
Hạ cánh xuống Hải Thành, làn gió biển quen thuộc ùa đến.
Khi về đến nhà, tôi mới biết rằng gia đình đang gặp chuyện.
Bố mẹ tôi đã định cư ở nước ngoài từ lâu, công việc kinh doanh của gia đình giao lại cho trai tôi quản lý.
Ban đầu ấy định giấu tôi, khi tôi phát hiện ra nhiều cổ vật và tranh chữ trong nhà đã biến mất, cùng với những chiếc xe thích của trong gara cũng không còn, tôi đã tra hỏi và cuối cùng cũng ra rằng công ty đang gặp khủng hoảng tài chính.
“Bố mẹ vẫn chưa biết,” trai tôi vò đầu, “lần này vấn đề khá nghiêm trọng, chỉ có cách nhanh chóng tìm đối tác hợp tác mới… Nhưng giờ chỉ có tập đoàn Lục Thị là có đủ tiền, mà số tiền này quá lớn, chỉ ký hợp đồng thôi thì e là không đủ.”
Tôi im lặng một lúc.
Tất nhiên tôi hiểu ý của ấy.
“Vậy nên, , cần có một cuộc hôn nhân thương mại sao?”
Anh trai tôi thở dài.
“Em có thể đi.”
Anh tôi sững lại một chút, ngẩng đầu lên, “Nhưng còn cậu diễn viên đó…”
“Chia tay rồi.”
Anh trai tôi từ nhỏ đã rất thương tôi, ngày xưa khi tôi quyết tâm không ở lại công ty mà theo đuổi con đường nghệ thuật, chính là người đã giúp thuyết phục bố mẹ.
Anh ấy đã gánh vác công ty suốt bao nhiêu năm, giờ gặp khó khăn, tôi tất nhiên phải giúp ấy bằng mọi giá.
“Vậy… gặp thử đi?” Anh tôi ngập ngừng, “Nếu gặp rồi mà em không thích, chúng ta sẽ từ chối. Vẫn còn cách khác mà.”
Tôi gật đầu, “Được.”
Bạn thấy sao?