Vì ta sống một mình, cha mẹ đều mất sao?
Hay vì ta luôn nở nụ rạng rỡ, chói mắt đến mức khiến người khác không thể chịu nổi?
Mỗi khi thấy cảnh ta mọi người vây quanh, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm khó tả.
Mãi đến khi tôi bị bọn bắt nạt trong trường nhắm đến, tôi mới tạm thời quên đi cảm ấy.
Nắm , rác rưởi, ngày nào tôi cũng bị ném đủ thứ lên người.
“Lúc nào cũng mặt ủ mày chau, phát chán.”
Bọn bắt nạt đã nhận xét về tôi như .
Rồi một ngày nọ, khi tôi bị chúng chặn trong nhà vệ sinh như thường lệ—
Cô ta xuất hiện.
“Đủ rồi!”
Giống như mọi lần trước, tôi co rúm lại trong góc tối, run rẩy, còn ta—rực rỡ như một tia sáng.
Bọn bắt nạt “chậc” một tiếng, rồi nháo nhác bỏ đi.
Có vẻ như ngay cả chúng cũng kiêng dè “học trò cưng của thầy ” này.
“Cậu không sao chứ?”
Cô ta mỉm , đưa tay về phía tôi.
Chậc.
Tại sao bây giờ mới xuất hiện?
Thật đáng ghê tởm.
“Từ giờ, sau giờ học hãy đi cùng với tớ. Có tớ ở đây, tớ sẽ không để ai bắt nạt cậu!”
Giống như những gì ta , chúng tôi bắt đầu gắn bó như hình với bóng.
Cô ta giống như một con chim sẻ, suốt ngày líu ríu không ngừng, luôn có vô số điều để .
“Này Na Na, nếu cậu xoăn tóc lên, chắc chắn sẽ rất đẹp đó.”
“Cậu có cơ thể rất dẻo, sau giờ học có muốn đi tập nhảy với tớ không?”
“Ước mơ của tớ là trở thành một ngôi sao!”
Ngôi sao… ngôi sao…
Cô ta có thể, tại sao tôi không thể?
Tôi xoăn tóc.
Gương mặt vốn bị mái tóc dài che phủ, nay lộ ra vẻ đẹp tinh tế.
Tôi đe dọa bố mẹ, ép họ đăng ký cho tôi vào một lớp học nhảy đắt đỏ hơn của Hạ Thiến, mời giáo viên danh tiếng hơn chỉ dạy.
Họ luôn nhân nhượng.
“Na Na à, nhà mình không giàu có, chỉ cần con thích, dù có bán cả nồi niêu xoong chảo, bố mẹ cũng sẽ lo cho con.”
Đừng tìm lý do nữa.
Các người không thể mang lại cho tôi một cuộc đời hạnh phúc, chẳng lẽ tôi không thể tự mình giành lấy nó sao?
Cuối cùng, khi cùng Hạ Thiến đứng trên sân khấu chương trình tuyển chọn thần tượng, tôi cảm thấy tất cả những gì mình đều đáng giá…
Nhưng…
Tại sao?
Tại sao ta lại đội trưởng?
Tại sao ta có thể đứng ở C vị, còn tôi… chỉ có thể đứng ở góc sân khấu?
“Lý Na Na, em nhảy quá mạnh, không có hồn.”
Giám khảo nhận xét.
Ông ta biết cái quái gì chứ?
Tôi siết chặt nắm .
Còn Thẩm Vân, người có lượng fan đông nhất trong đội, đến cả nhịp điệu cũng không nắm bắt .
Chẳng lẽ tôi không nhảy tốt hơn ta sao?
“Na Na, cậu đã rất tốt rồi! Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau debut nhé!”
Ngay khoảnh khắc đó, lời an ủi của Hạ Thiến lại càng khiến tôi cảm thấy giả tạo.
Mỗi ngày, tôi đều trút bỏ cảm lên chiếc điện thoại giấu kín, viết những tin đồn bôi nhọ Hạ Thiến trên mạng.
Nhìn thấy ta bị chửi rủa khắp nơi, tôi mới có thể ngủ ngon.
Cho đến khi…
Vì lỗi rớt nhịp của Thẩm Vân, cả đội chúng tôi bị loại toàn bộ.
Tiện nhân.
Toàn là lũ tiện nhân.
Sau cuộc thi, tôi thu thập vô số scandal của Thẩm Vân.
Hạ Thiến đang là tâm điểm của dư luận, nếu ta chịu đưa tất cả những tin tức này ra ánh sáng, chúng tôi có thể tạo áp lực để hồi sinh.
Tôi hẹn ta đến sân thượng, nơi bí mật của chúng tôi hồi cấp ba.
Tôi kể cho ta từng vụ bê bối của Thẩm Vân, về kế hoạch của mình.
Nhưng ta vẫn luôn cau mày.
Cuối cùng, ta :
“Xin lỗi, Na Na. Mình không thể .”
“Nếu vì bản thân mà kéo người khác vào bóng tối, thì mình không xứng đáng trở thành một thần tượng.”
“Na Na, chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
Cơ hội?
Chúng ta vẫn còn cơ hội?
Dựa vào đâu mà ta có thể ra những lời này…?
Nếu tôi thất bại, tôi sẽ phải quay trở lại nơi rác rưởi ấy…
Đi chết đi.
Cô thậm chí còn đáng ghét hơn cả Thẩm Vân.
Vì , tôi đưa tay đẩy ta.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của ta trong khoảnh khắc ấy, tôi có hơi hoảng sợ.
Nhưng tôi không hối hận.
Chỉ cảm thấy—
Sướng vô cùng.
Cuối cùng thì, tôi cũng thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt của ta—một khuôn mặt vốn luôn tự tin, không bao giờ bị đánh bại.
Thật tuyệt.
Ở đây không có camera, ta đã bị bạo lực mạng trong thời gian dài.
Tôi chỉ cần giả vờ là một nạn nhân giống ta…
Sẽ không ai phát hiện ra.
Và quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự tính.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường.
Thi thể của ta phủ lên một tấm vải trắng.
Tôi đã chiến thắng.
Lời ta về “cơ hội”, đã đến hai năm sau khi ta chết.
Thật đáng tiếc…
Chỉ có tôi mới có thể thay ta đứng trên sân khấu.
Tôi mở to mắt, thấy màn hình khổng lồ phía sau mình—
Nơi đang chiếu lại cảnh tôi đẩy ta xuống từ sân thượng.
Không! Không thể nào…
Không… fan hâm mộ của tôi… khán giả của tôi…
Đừng tôi bằng ánh mắt đó…
Cảnh sát tràn vào, khóa chặt tay tôi.
Tại sao?
Tôi là ngôi sao, sao các người có thể đối xử với tôi như ?!
Đúng rồi! Thầy …
Thầy từng rất thích tôi mà?
Cô Hạ Thanh Vãn! Cô không phải rất tán thưởng tôi sao? Hãy cứu tôi đi!
Khi bị áp giải đi, tôi thấy Hạ Thanh Vãn đứng ngay trước mặt.
Bên cạnh ta là Trần Dao và Tô Bạch.
Tại sao Tô Bạch lại khoác vai ta?
Trần Dao… chân của ta…
Rõ ràng không hề bị thương?!
Vậy nghĩa là… ta đã cố thua tôi?!
Lúc này, Hạ Thanh Vãn cuối cùng cũng mở miệng—
“Lý Na Na, cảm giác rơi từ trên cao xuống… chính là như thế này.”
“À, còn nữa—vũ đạo của tệ lắm, chỉ toàn hào nhoáng bên ngoài.”
Tôi kinh hoàng vào mắt ta.
Đôi mắt ấy… giống y hệt Hạ Thiến.
Mang theo sự thù hận sâu sắc, như thể muốn nuốt chửng tôi.
Tôi chợt nhận ra…
Hạ Thiến… Hạ Thanh Vãn.
Thì ra đây là một cái bẫy.
Không.
Là một màn báo thù tàn nhẫn đến cực hạn.
Ngoại truyện: Hậu ký
Sau một buổi diễn, tôi bị một chặn lại.
“Cô Thanh Vãn… Cô là chị của Hạ Thiến đúng không?”
“Đúng .”
“Thật tốt quá…”
Cô bật khóc.
“Biết rằng chị ấy không phải tự sát, thực sự quá tốt rồi.”
Lập tức, xung quanh ồn ào hẳn lên.
“Cô có thể giúp em… đặt bó hoa này… ở chỗ chị ấy không?”
Tôi nhận lấy bó hoa.
Là một bó hướng dương.
Những bông hoa hướng dương rực rỡ, giống hệt như nụ của em tôi.
Sau khi từ biệt ấy, tôi cùng Tô Bạch đến mộ của em .
Tôi nhẹ nhàng đặt bó hoa hướng dương trước bia mộ.
Hôm nay, trời nắng đẹp vô cùng.
Tôi vẫn nhớ, khi nhận lại di vật của em …
Hộp thư thoại của em gần như bị nhấn chìm bởi vô số tin nhắn chửi rủa.
Nhưng sau khi em qua đời, đám người từng bạo lực mạng ấy cũng dần im lặng.
Chỉ còn lại, một khung chat duy nhất.
Tài khoản đó dùng ảnh em tôi ảnh đại diện, gần như ngày nào cũng gửi tin nhắn.
Ngày 2 tháng 3:
“Thiến Thiến, hôm nay fan nhỏ của chị đi học nhảy rồi! Thầy giáo em có năng khiếu lắm.”
Ngày 7 tháng 4:
“Nhảy múa thật sự rất mệt! Chị ơi, chị đã kiên trì như thế nào ?”
Ngày 1 tháng 6:
“Thiến Thiến, đạo diễn đã từng ác ý cắt ghép video của chị bị bắt vào tù rồi. Ác giả ác báo. Chị không biết em vui thế nào khi đọc tin này đâu.”
Ngày 14 tháng 9:
“Mùa mới của chương trình bắt đầu rồi. Nhớ chị quá… Nếu chị còn ở đây, năm nay chắc chắn chị sẽ debut thành công.”
Ngày 20 tháng 10:
“Thiến Thiến, chị là thiên sứ.”
“Thượng Đế sẽ chị hơn thế gian này.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?