Mặt Nạ Của Tiên [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

12

Fan cứng của Đường Đường nổi điên! Chưa từng nghĩ rằng mình lại bị một con streamer dắt mũi như khỉ !

Vừa định mở livestream phản pháo thì…

Ống kính bất ngờ xuất hiện một bóng người quen thuộc…

Một người mặc sườn xám trắng — lộn ngược từ mái nhà xuống, quay lưng với camera, ánh mắt dán chặt vào mặt Đường Đường đang ngủ…

Mấy người yếu vía sợ đến mức đánh rơi điện thoại!

Ngay sau đó, các “fan trung thành” của Đường Đường cũng bắt đầu lộ mặt:

“???”

“Giữa đêm giữa hôm, cái đạo cụ này chơi ghê thật…”

“Ước gì đạo cụ này biến thành lệ quỷ thật, gỡ tay xuống rồi cho con ngu này hai cú!”

“Vì con này mà tao tặng cả trăm cái Gala, đúng là mù mắt!”

Bình luận vẫn đang cuồn cuộn thì —

Bóng trắng kia đột nhiên nghiêng đầu…

Rồi ngay trước ánh mắt hoảng hốt của hàng trăm nghìn người, nó giật phăng cánh tay của chính mình ra, chớp mắt hỏi một câu:

“Là như vầy đúng không?”

!!!

Mọi người trơ mắt cánh tay đầy máu thịt bị xé toạc trở nên khô quắt, biến thành một khúc xương trắng, rồi bốp! — thẳng vào mặt Đường Đường!

Livestream nổ tung!

“!!”

“Mẹ ơi! Có ma thật!!”

Cuối cùng, bóng trắng ấy cúi người, đặt cánh tay của mình lên miệng ra dấu:

“Suỵt…”

Ngay giây tiếp theo, livestream bị cắt.

Sáng hôm sau, Đường Đường… sợ đến nỗi tè ra quần.

Bởi vì — ngay khi mở mắt ra… ta phát hiện mình đang ôm chặt một khúc xương người trong lòng.

Bên cạnh gối của ta, bộ sườn xám trắng đặt gọn gàng, ngay ngắn…

13

Khi Đường Đường đeo kính râm, đội mũ lén lút đến trước cửa tiệm tôi, tôi đã sớm ở bên trong chờ ta.

Chỉ qua một đêm, bọng mắt của ta thâm sì và sưng to rõ rệt.

Vừa bước vào cửa, Đường Đường đã khóc òa, quỳ sụp xuống trước mặt tôi:

“Chị ơi, em sai rồi!”

“Chị rộng lượng tha cho em một lần không?”

Cô ta hoảng loạn đến mức giọng cũng run lên, rõ ràng là đã sợ đến tận xương tủy.

“Chị à, chị không là… chỉ cần em theo lời chị, chị sẽ giúp em hóa giải kiếp nạn sao?”

“Chị này, em mang cả lư hương đến rồi, em bái chị ngay bây giờ!”

“Em quỳ ngay đây luôn!”

Cô ta luống cuống lục tìm trong túi, như thể tôi là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

Nhưng mà… người tự nghiệt, thì lấy đâu ra đường sống?

Tôi ngăn tay ta lại:

“Tôi có thể cho một cơ hội cuối cùng.”

Đường Đường mừng đến phát khóc:

“Chị ơi, chị muốn em gì cũng ! Chỉ cần chị chịu cứu em!”

Tôi mỉm :

“Cô Đường, đừng chắc sớm như .”

“Con hẻm sau căn nhà cũ của nhà họ Tôn, cách đây bảy năm từng giải tỏa. Trước khi giải tỏa, ở đó có một ngôi trường bỏ hoang, tên là Trung học Vọng Long.”

“Cô Đường học cấp ba ở đấy đúng không?”

Cô ta hơi khựng lại, vẻ mặt ngờ vực, như chưa hiểu tôi định gì.

“Trường Vọng Long có một cổng hông dành riêng cho giáo viên ra vào.”

“Ra khỏi cổng hông là một đoạn đường xi măng.”

“Nghe , con đường xi măng ấy là do họ của hiệu trưởng trường Vọng Long cho người lại.”

“Anh họ đó… họ Đường. Cô Đường, ông ta là người thân của đúng không?”

Tôi từng bước, từng bước dẫn chuyện, cho đến khi nhắm trúng điểm mấu chốt.

Nếu tôi hỏi thẳng: “Anh họ hiệu trưởng là ai?”, ta chưa chắc đề phòng.

Nhưng khi tôi nhắc đến cổng hông, nhắc đến con đường xi măng, rồi mới hỏi…

Sắc mặt Đường Đường lập tức thay đổi!

“Cô… là ai?”

Cô ta trừng mắt, biến sắc ngay lập tức!

“Cô cố trả thù tôi sao?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...