Mặt Nạ Của Tiền [...] – Chương 3

“Phải suy nghĩ kỹ đấy.” Tôi chêm vào một câu.

Cậu ta không gì, ôm chặt sách vở rồi rời đi vội vã.

Bạn cùng bàn tò mò hỏi tôi có ý gì. Tôi theo bóng lưng Lâm Tranh, chậm rãi :

“Học phí du học cũng không rẻ đâu.”

Dù sao tôi cũng không ngốc. Cậu ta có gì để do dự chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn định lấy tiền của ba tôi để đi du học sao? Nhưng tôi không vạch trần.

Lâm Lệ dự sinh vào một tháng rưỡi sau Tết. Trước Tết, ta bảo muốn về quê một chuyến để thăm viếng tổ tiên, ba tôi bận việc không đi , nên bắt tôi đi cùng.

Vì không muốn ảnh hưởng đến chuyện học của tôi và Lâm Tranh, đám cưới của Lâm Lệ và ba tôi dời đến sau khi chúng tôi hoàn tất hồ sơ đại học.

Lâm Lệ không hài lòng, ta cầu ba tôi phải kết hôn trước.

Tôi thẳng thắn rằng tôi chưa thể chấp nhận , xin ba tôi cho tôi thêm thời gian.

Ba tôi nghĩ ngợi một chút, rồi không đồng ý với ta.

Lâm Lệ không phải đồ ngốc. Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý để một đứa con riêng của chồng đi cùng mình về quê. Nhưng ta lại không những đồng ý mà còn cố gắng lấy lòng tôi, thậm chí đến khi cúng bái tổ tiên cũng dẫn tôi theo.

“Ba mẹ, xin hãy phù hộ cho con và đứa bé trong bụng bình an vô sự.” Cô ta chắp tay cầu nguyện với vẻ mặt thành kính.

Tôi đứng bên cạnh, thẳng thừng :

“Cô không sợ ba mẹ sẽ thấy xấu hổ à?”

Lâm Lệ tôi, ánh mắt đanh lại: “Tần Vãn, con trai tôi rốt cuộc đắc tội gì với ?”

“Không có gì cả, tôi đang về mẹ cơ mà.” Tôi nhún vai. “Nói thật nhé, cũng khổ lắm. Chưa kịp nuôi con mà đã phải nuôi cậu em trai bao nhiêu năm rồi.”

Nói xong, tôi cố ý liếc Lâm Tranh.

Cậu ta vẫn giữ bộ mặt chịu đựng như mọi khi.

“Chị tôi nuôi tôi thì có gì sai?” Lâm Tranh lên tiếng.

“Có gì sai đâu. Nhưng nghĩ mà xem, chị cậu đã tốn bao nhiêu tiền để cho cậu học chương trình quốc tế, học piano, học ngoại ngữ…”

Tôi chưa hết câu, Lâm Tranh đột nhiên cắt ngang:

“Đủ rồi!”

Cậu ta túm lấy cánh tay tôi, định kéo ra ngoài.

Đùa sao? Tôi mà dễ dàng để bị kéo đi chắc?

“Đừng vào tôi, bẩn chết đi !” Tôi giật mạnh tay ra.

“Trước mặt ba mẹ tôi, ơn chừa lại cho chúng tôi chút thể diện đi.” Giọng cậu ta run rẩy, như thể sắp khóc.

Tôi lè lưỡi, chợt nghĩ liệu mình có quá đáng quá không. Nhưng thôi kệ, dù gì tôi cũng không định xin lỗi.

Tôi lặng lẽ đi theo sau cậu ta.

“Những đứa trẻ có đủ cha mẹ, sống trong cảnh sung túc như cậu, sao hiểu nỗi khổ của chị em tôi chứ?” Lâm Tranh bỗng quay lại, hỏi tôi.

“Tôi có bảo chị cậu bồ nhí đâu? Cậu nghĩ tôi biết chắc chứ?” Tôi lườm cậu ta. “Chẳng lẽ đây là kiểu ‘tôi không muốn, cuộc đời ép tôi’ sao?”

“Cậu không thể chấp nhận chị tôi sao? Chị ấy sắp sinh rồi!”

Tôi nghe mà muốn bật .

Câu này có khác gì “Tôi không phải đến để hoại gia đình, mà là để gia nhập gia đình này” không?

“Chị cậu sinh con thì liên quan gì đến tôi?” Tôi lạnh lùng .

“Nhưng đứa bé đó cũng mang dòng máu của cậu mà!” Cậu ta cãi lại.

“Xin lỗi, tôi chỉ tin vào di truyền từ mẹ thôi.”

Lâm Tranh và Lâm Lệ đúng là chị em ruột, đầu óc đúng là như nhau.

08

Chúng tôi dự định sẽ ở lại quê của Lâm Lệ hai đêm, chưa đến một ngày, ta đã có chuyện cần về gấp.

Tôi vốn định theo ta về luôn, không hiểu sao Lâm Tranh nhất quyết muốn ở lại thêm một đêm.

Lâm Lệ lo lắng, bắt tôi cũng phải ở lại cùng.

Tôi nheo mắt ta, vẻ mặt ta có chút không tự nhiên, như thể đang giấu diếm chuyện gì đó.

Tôi suy nghĩ một lát, gọi điện cho ba, hỏi ông gần đây đã cho Lâm Lệ bao nhiêu lợi ích.

Ba tôi tôi năng lung tung, không hiểu gì cả.

Nghe giọng điệu của ba, tôi chắc chắn ông không hề biết chuyện ta muốn về gấp. Lúc này, tôi mới yên tâm.

Nói thật, quê của Lâm Lệ cũng không tệ lắm.

Đây là một thị trấn nhỏ ven biển, vì chưa bị đô thị hóa hoàn toàn, nên hầu như nhà nào cũng có một sân vườn riêng.

Bữa tối tổ chức tại nhà của dì Lâm Lệ – Lâm thẩm.

Trời đã tối mà vẫn chưa ăn cơm, tôi liền giục Lâm Tranh đi hỏi xem sao.

Cậu ta bảo phải chờ Tề ca về rồi mới ăn.

Tề ca?

Lâm Tranh giải thích, đó là con trai của Lâm thẩm – Lâm Tề Nhan, đang học cấp ba trên thành phố.

Lâm thẩm thấy chúng tôi sốt ruột, liền bảo: “Hay là cứ ăn trước đi?”

Tôi tuy không phải kiểu người quá coi trọng phép tắc, chút lễ nghĩa này vẫn hiểu, vội từ chối:

“Không sao, bọn con không vội.”

Đợi đến khi Lâm thúc đón con trai về, trời đã tối hẳn.

Lâm thúc là em với ba của Lâm Tranh, mà Lâm Tề Nhan lại có vài nét giống Lâm Tranh, là phiên bản cao cấp hơn!

Tôi mà sững cả người.

Cậu ta cao hơn Lâm Tranh một chút, nước da hơi ngăm, vai rộng, đôi mắt sáng ngời, trong đầu tôi bỗng hiện lên một cụm từ: “nam sinh da nâu, hơi hướng thể thao”.

Cái chết thật, tôi còn lỡ ra miệng nữa.

Lâm Tề Nhan lập tức bật , hàm răng trắng bóng lộ ra:

“Em à, không phải đâu nhé!”

Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào.

“Đã lâu không gặp, Lâm Tranh!”

Cậu ta vỗ vai Lâm Tranh một cái, rồi tiện tay đặt balo xuống.

Tôi đứng bên cạnh do dự, nếu cậu ta mà ôm tôi, tôi có nên đẩy ra không nhỉ?

Thật đáng tiếc, cậu ta chỉ đưa tay ra bắt tay tôi.

Bữa tối, mọi người tất nhiên không tránh khỏi chuyện về học hành.

Lâm Tề Nhan cùng tuổi với tôi và Lâm Tranh, năm sau lên lớp 12. Thành tích của cậu ta rất tốt, đã chắc suất tuyển thẳng vào trường đại học danh giá.

Tôi đã xác định đi du học.

Chỉ có Lâm Tranh là vẫn đang lưỡng lự.

Tôi biết rõ lý do. Nếu không phải vì tiền, cậu ta còn có gì để chần chừ chứ? Nhưng tôi không vạch trần.

Sau bữa tối, Lâm Tề Nhan dẫn chúng tôi ra sân ngắm sao. Lâm Tranh hỏi cậu ta có còn chụp ảnh không, Lâm Tề Nhan vỗ vai cậu ta một cái, rồi dẫn chúng tôi vào phòng mình.

Phòng của cậu ta treo đầy ảnh chụp, trong đó có ảnh của Lâm Lệ.

Trong bức ảnh, Lâm Lệ rất tươi, trông có vẻ đơn thuần, dựa sát vào một nam sinh khác.

Tôi chỉ vào cậu trai kia, hỏi:

“Anh này là ai ?”

“Đằng ca hả? Bạn trai của chị Lâm đó.” Lâm Tề Nhan thuận miệng : “Hồi nhỏ tụi suốt ngày chạy theo Đằng ca khắp nơi.”

Đằng ca? Bạn trai?

Tôi hơi sững người, hỏi tiếp:

“Bây giờ ta đâu rồi?”

“Hình như lên thành phố rồi.” Lâm Tề Nhan ngẫm nghĩ một chút, không chắc chắn lắm.

Tôi nhớ lại vẻ mặt của Lâm Lệ trước khi rời đi, thầm cảm thấy không ổn.

Hôm qua tôi đã gọi điện cho ba, nghe giọng điệu của ông, chắc chắn không biết việc Lâm Lệ muốn về sớm.

Tôi quay sang hỏi:

“Anh còn ảnh nào của Đằng ca không?”

Lâm Tề Nhan lấy thêm vài bức ảnh khác. Tôi âm thầm ghi nhớ gương mặt trong ảnh.

Lâm Tranh vừa mới ra ngoài đi vệ sinh.

Đợi cậu ta quay lại, tôi đã xem xong ảnh của Lâm Tề Nhan chụp chim chóc.

“Tại cậu thích chụp ảnh chim mà đen đi hả?” Tôi hỏi.

“Không hoàn toàn thế, còn do di truyền nữa.” Cậu ta .

Tôi lại ảnh Lâm Lệ và gã “Đằng ca” kia, trong lòng nảy ra một suy đoán kinh hoàng.

Chẳng lẽ… đứa bé trong bụng Lâm Lệ, không phải của ba tôi?

09

Lâm Lệ xuất hiện ở sân bay cùng lúc với chúng tôi.

Cô ta rằng có chút việc cần phải đến thành phố. Tôi đứng bên cạnh lắng nghe không gì.

Về đến nhà, tôi lập tức cho người điều tra gã Đằng ca kia. Không ngờ thật sự tìm ra chút chuyện hay ho.

Hóa ra nhiều năm qua người đàn ông mà Lâm Lệ nuôi dưỡng không chỉ có một mình Lâm Tranh, mà còn có cả Đằng ca.

Đằng ca có một căn hộ và một cửa hàng nhỏ ở trung tâm thành phố, buôn bán cá cảnh. Điều thú vị là cả hai bất sản này đều đứng tên Lâm Lệ.

Tôi bỗng nhiên có một loại cảm phức tạp, vừa khinh thường vừa có chút… khâm phục. Não tôn thờ và não hy sinh tất cả vì em trai, hai buff này đúng là đã cộng dồn đến mức tối đa.

Đứa bé trong bụng ta, thật sự là con của ba tôi sao?

Chẳng bao lâu sau, tôi lại nhận một loạt ảnh mới: hóa ra, ngay hôm trước khi về quê, Lâm Lệ đã đến tìm Đằng ca.

Tôi in hết mấy tấm ảnh đó ra, giấu trong kệ sách trong phòng mình.

Sau khi sinh con, Lâm Lệ lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Ba tôi cũng bắt đầu dao . Dù sao đứa trẻ cũng cần hộ khẩu, ông không muốn con trai mình bị người ta gọi là con riêng.

Tôi trợn trắng mắt trong lòng. Làm hộ khẩu xong là có thể thay đổi sự thật là con riêng sao?

Tôi không ngăn cản nữa, cũng biết thời gian dành cho mình không còn nhiều.

Đúng ngày đầy tháng của “con trai riêng”, ba tôi và Lâm Lệ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Sau khi nhập học, tôi tập trung hoàn toàn vào việc học, nhanh chóng xác định trường mình muốn theo học, rồi bàn bạc với ba về học phí.

Ba tôi không chần chừ, bảo tôi thích đi đâu thì đi.

Trong một lần chuyện, tôi tiện miệng hỏi:

“Ba, ba có định lo luôn tiền du học cho Lâm Tranh không?”

Ba tôi ngập ngừng. Con người ai cũng có lòng riêng.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Tranh bất ngờ chuyển trường, rằng sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...