7
Khắp nơi trong biệt thự là những lính đánh vũ trang đầy đủ, mặt mày khó chịu, súng chĩa thẳng vào tôi.
Có một tên phụ tá nhỏ giọng hỏi người áp giải tôi đến:
“Sạch chứ? Có bị dính đuôi không?”
“Sạch rồi, trên người không mang theo thiết bị điện tử hay kim loại gì cả.”
“Hơn nữa đổi qua nhiều chặng thế này, không ai bám theo .”
Còn tôi chỉ chằm chằm vào Steven, hỏi thẳng:
“A Phỉ đâu?”
“Bức ảnh đó chụp khi nào?!”
“Anh ấy còn sống không?”
Trên mặt Steven không có lấy một chút cảm , thong thả đánh giá tôi – bộ dạng lúc này thê thảm, khắp người đầy vết bầm, khóe miệng vẫn còn vệt máu.
Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng:
“Thanh Loan cảnh quan, có từng nghĩ rằng quay về sẽ có kết cục như hôm nay không?”
“Cô đã từng hối hận chưa?”
Tôi cau mày:
“Ý là gì?”
Hắn khẽ nhấc tay chỉ về phía tôi:
“Tôi tưởng rằng sau khi nổ tung phòng thí nghiệm ma túy của tôi, quay về ít nhất không thăng chức thì cũng sẽ là người tung hô.”
“Ít ra cũng phải là người mang vinh quang trở về, khiến ai cũng khâm phục.”
“Nhưng tôi nghe , con đường đó chẳng có hoa cũng chẳng có tiếng vỗ tay, chỉ toàn nghi ngờ, chất vấn, giám sát…”
“Cô thậm chí đến một huân chương hạng nhất cũng chẳng lấy nổi.”
Tôi siết chặt nắm tay, một lần nữa gằn từng chữ:
“A Phỉ đâu?!”
Steven tôi bằng ánh mắt đầy thương :
“Có vẻ trí nhớ của đúng là có vấn đề thật.”
“Đến sống chết của A Phỉ cũng không nhớ nổi.”
“Chỉ cần một bức ảnh giả, một tia hy vọng ít ỏi cũng đủ để dụ tới đây.”
“Những năm qua, tiếng Trung của tôi khá hơn nhiều, có một câu này có vẻ rất hợp với .”
“‘Người trung nghĩa thường là kẻ bị khinh.'”
“Cô và A Phỉ có thể hòa nhập với chúng tôi nhiều năm, không phải vì khóa huấn luyện của cảnh sát giỏi.”
“Mà là vì từ trong xương tủy, hai người vốn dĩ cùng một loại người với chúng tôi.”
Nói xong, hắn đặt tay lên cây đàn piano từng do A Phỉ chơi, những nốt nhạc quen thuộc vang lên.
Đầu tôi “ầm” một tiếng.
Ký ức của nhiều năm trước ùa về, những mảnh vụn từng mất đi và xáo trộn cuối cùng cũng trở lại đúng chỗ.
Tôi và A Phỉ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Chúng tôi từng chép bài của nhau, mặc quần áo của nhau, thậm chí còn nằm chung một chăn để chia sẻ những bí mật tuổi dậy thì.
Khi ấy thật sự rất vui, leo mái nhà, nghịch ngợm phách, chọc mèo ghẹo chó, đánh nhau hộ nhau…
Đến mức cuối cùng, vì ra quá nhiều rắc rối, bố mẹ hai bên còn hẹn nhau: nếu đứa nào quá đáng thì nhà kia phép đánh đòn con của mình.
Sau đó, chúng tôi cùng thi vào trường cảnh sát.
Thành tích của ấy vượt xa tôi.
Đến năm thứ ba, ấy cử đi nhiệm vụ bí mật.
Ngay cả tôi cũng không báo trước.
Mãi đến khi tôi tốt nghiệp và vào việc trong cục chưa lâu, cục trưởng Vương đột ngột gọi tôi vào phòng, nghiêm túc hỏi tôi có quen Tần Phỉ không.
Cục trưởng , A Phỉ cử đi nhiệm vụ nằm vùng.
Ban đầu mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng gần đây, người liên lạc cấp trên bắt đầu phản ánh, ấy nhiều lần hành không nghe chỉ huy.
Các chuyên gia đánh giá và đưa ra kết luận “nghi ngờ phản bội”.
Vì cấp trên quyết định cử thêm một người nữa sang, tìm hiểu hình và cố gắng kéo ấy trở lại.
Tôi gần như tranh giành để nhận nhiệm vụ này.
Tôi không tin A Phỉ sẽ phản bội.
Cho dù ấy phản bội… cũng chắc chắn là có nỗi khổ riêng.
Tôi nhất định phải kéo ấy về, dù có thất bại nhiệm vụ, tôi cũng phải đưa ấy về nhà!
Khi tôi vượt qua trăm nghìn khó khăn, cuối cùng cũng gặp lại A Phỉ, thì gần như không nhận ra ấy nữa.
Cô ngày xưa mộc mạc, lười đến mức chẳng buồn rửa mặt.
Giờ khoác lên mình chiếc váy đỏ, mái tóc uốn sóng lớn, đôi môi đỏ rực.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều tràn đầy phong và mê hoặc.
Trong khoảnh khắc, tôi thậm chí ngẩn ngơ, đây còn là A Phỉ mà tôi quen biết sao?
Ánh mắt A Phỉ quét qua tôi, bình thản không chút dao , như thể không hề quen biết.
Ánh mắt Steven thì vẫn dính chặt lấy ấy.
Trong đó không giấu sự tán thưởng, thậm chí còn có thứ gì đó sâu hơn thế.
Người chỉ điểm dẫn tôi vào, cố nở nụ :
“Đây là Tiểu Thanh, người rất rành các tuyến biên giới.”
“Ngài từng cầu tìm người có thể dẫn theo nhiều người vượt biên, ấy là thích hợp nhất.”
Steven như không hề nghe thấy, ánh mắt không rời khỏi A Phỉ.
Tôi vĩnh viễn không quên ngày hôm đó.
Ngoài trời gió lớn, mưa như đạn bắn rào rào vào cửa sổ.
Còn A Phỉ thì dửng dưng ngồi trước cây đàn piano, mười ngón tay lướt nhanh trên phím đàn.
Bản “Chim sơn ca” vang vọng trong căn biệt thự đầy súng đạn.
Những cánh đồng hoa túc bên ngoài đung đưa theo gió.
Đẹp đến mức không tưởng.
Bạn thấy sao?