Thỉnh thoảng, khi tan , tôi xuống từ cửa sổ tầng trên, liền thấy ta và Tô Linh đi bên nhau dưới công ty.
Tin nhắn của ta gửi cho tôi ngày một ít.
Chủ yếu chỉ hỏi tôi khi nào về nhà.
Tôi chỉ trả lời khi nhớ đến, mà có khi cũng chẳng trả lời.
Cuối cùng, khi công ty mới có tiến triển, tôi mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Mà lúc này, Tô Linh đã bắt đầu nghỉ thai sản.
Biết mẹ chồng ra ngoài tìm việc , tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Một lần nọ, đêm khuya tỉnh giấc, tôi muốn ra ngoài rót nước uống, vô nghe thấy giọng Phương Tiến trong nhà vệ sinh.
“Một công ty mới thành lập, chắc chắn sẽ cần nhân sự kỹ thuật cốt lõi để xây dựng đội ngũ đúng không? Em nghĩ có thể thử xem?”
Giọng Tô Linh thoải mái đáp lại:
“Có thể. Biết đâu người ta còn mời với mức lương cao nữa ấy chứ. Đãi ngộ chắc chắn không tệ đâu.”
“Nhưng công ty mới cũng rủi ro cao, phải cân nhắc kỹ đấy.”
Anh ta không hề do dự, giọng chắc chắn:
“Anh muốn thử.”
Tiếng cửa mở ra, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ.
Nếu chuyện giữa họ bị lộ, chắc chắn ta không thể tiếp tục ở lại công ty của dì nhỏ.
Anh ta hẳn là đang chuẩn bị con đường lui.
Nhưng… cũng đâu cần nhắm vào công ty nhỏ vừa thành lập của tôi?
Tôi nghe tin này từ trợ lý mới tuyển.
Cướp người của dì nhỏ? Tôi còn chưa bướng đến mức đó.
Tôi lập tức báo với dì nhỏ.
Bà tra xét kỹ lưỡng, phát hiện ra không chỉ có ý định rời đi, Phương Tiến còn muốn kéo theo vài nhân sự quan trọng.
Thậm chí, ta còn có ý định mang luôn cả dự án cốt lõi đi.
Chuyện này nghiêm trọng rồi.
Tối hôm đó, tôi đem những bức ảnh mà Tô Linh cố ẩn danh gửi cho tôi, đặt trước mặt Phương Tiến, thẳng thắn chuyện.
Bây giờ là lúc thích hợp nhất để tôi thương lượng điều kiện với ta.
“Anh không định giải thích gì sao?”
Những bức ảnh toàn là các góc chụp khác nhau, chụp lại khoảnh khắc Phương Tiến vui vẻ đặt tay lên bụng bầu của một người phụ nữ, đến mức mắt cũng híp lại.
Anh ta ngồi trên sofa, nhíu mày.
“Nếu em đã phát hiện rồi, không có gì để giải thích. Từ Tinh, em không thể bắt phải tự chặt đứt đôi cánh của mình khi đang bay cao .”
“Là có lỗi với em. Em muốn gì, sẽ bồi thường.”
“Được, tôi chỉ cần tiền.”
Phương Tiến sững sờ, sau đó chỉ do dự vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Tôi không thiếu tiền, điều duy nhất có thể khiến ta đau lòng chính là tiền.
Anh ta gần như giao ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình cho tôi.
Trước khi dọn đồ rời đi, tôi liếc ta đang ngồi hút thuốc trên sofa.
“Năm đó, mẹ tôi không chấp nhận chúng ta, nên tôi mới không đăng ký kết hôn với . Tôi nghĩ rồi một ngày mẹ tôi sẽ thấy mặt tốt của , sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Ngón tay cầm điếu thuốc của ta khựng lại, quay đầu tôi.
“Vậy nên tôi phải cảm ơn mẹ vợ vì không chấp nhận tôi à?”
Có lẽ do phải giao ra quá nhiều tiền, đến giờ ta vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi mỉm nhẹ nhõm:
“Cảm ơn vì đã kiên trì với chính mình.”
“Không để tôi bị lừa gạt quá lâu, không để tôi bị biến thành một kẻ ngốc nghếch.”
“Phương Tiến, từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Anh ta nhạt nhẽo đáp lại một tiếng.
Tôi đặt chìa khóa lên kệ giày, cùng với cả chìa khóa xe.
“Chiếc xe này tôi để lại cho Phương Từ, dù sao một năm qua em ấy cũng rất tốt với tôi.”
Tôi cố không nghe ra sự châm chọc trong giọng của ta.
Khi tôi báo tin cho Phương Từ, ấy vui mừng đến phát cuồng.
Nhưng khi biết tôi và Phương Tiến ly hôn, giọng điệu của ấy hơi trầm xuống, không gì thêm.
Chỉ để lại một câu trong tin nhắn thoại:
“Là em có lỗi với chị. Chị muốn đánh hay muốn mắng ấy đều là điều ấy đáng phải chịu.”
【Tôi biết, ta đã trả giá rồi.】
Trên màn hình điện thoại, dòng chữ “Đang nhập…” liên tục xuất hiện, cuối cùng Phương Từ cũng không gửi tin nhắn nào nữa.
Làm sai thì phải trả giá, chừng đó vẫn còn chưa đủ.
9
Phương Tiến và tôi cùng ngày nộp đơn xin nghỉ việc.
Khi đối mặt với những đồng nghiệp tò mò, ta cố hạ thấp giọng cảnh cáo tôi:
“Những chuyện không nên thì tốt nhất là giữ kín trong bụng. Từ Tinh, em cũng không muốn đem chuyện em bám theo không buông ra với người khác chứ?”
Tôi bất ngờ ta.
Thì ra việc chúng tôi chưa từng đăng ký kết hôn, trong mắt ta lại trở thành cái cớ để tôi bám dính ta.
Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng chỉ bằng lý do này là có thể hoàn toàn nắm thóp tôi.
Tôi khẽ cong môi, nhỏ giọng đáp lại:
“Tôi và Phương quản lý vì có người thứ ba chen vào mà hôn nhân đổ vỡ. Đến mức này rồi thì cũng không thể tiếp tục việc cùng nhau nữa, có đúng không?”
Nắm tay Phương Tiến siết chặt trong chốc lát, ta nhanh chóng kiềm chế lại.
“Từ Tinh, ngay từ đầu chúng ta đâu có đăng ký kết hôn. Nói dễ nghe là hôn nhân, còn thẳng ra, em chẳng qua chỉ là một kẻ bám theo mà thôi. Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, em chỉ là một món hàng rẻ rúng không ai thèm.”
Vừa dứt lời, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
Phương Tiến bị tát đến mức đầu lệch sang một bên, mặt tái xanh hung hăng trừng mắt tôi.
Tôi vẫy nhẹ bàn tay có hơi tê vì dùng lực quá mạnh.
Đồng nghiệp vốn định tiến lên can ngăn cũng lập tức khựng lại.
Cái tát này khiến cả văn phòng im bặt, tất cả mọi người đều sững sờ sang.
Trước ánh mắt của bao người, Phương Tiến nhục nhã che mặt, nhanh chóng bước vào thang máy.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, tôi đã thấy dì nhỏ đi đến.
Sự xuất hiện của dì khiến bầu không khí vốn căng thẳng lập tức giảm đi vài phần.
Các đồng nghiệp xung quanh đồng loạt chào:
“Chào tổng giám đốc!”
Dì nhỏ chỉ gật đầu nhẹ rồi kéo tôi qua một bên, từ trên xuống dưới quan sát tôi kỹ lưỡng.
“Nghe Phương Tiến rối ở công ty, cháu không sao chứ?”
“Không sao đâu dì, dù sao ở đây cũng nhiều đồng nghiệp như , ta không dám gì đâu.”
Tôi trấn an, rồi nhanh chóng quay sang một đồng nghiệp đang đứng đờ người:
“Nhớ giữ bí mật nhé.”
Cô ấy vẫn đang kinh ngạc, liền ngơ ngác gật đầu, còn giơ tay tác kéo khóa miệng.
Không lâu sau khi tôi nhận chức ở công ty mới, tôi nghe trong công ty cũ, mọi người đã bàn tán khắp nơi.
Chuyện về mối quan hệ giữa tôi và dì nhỏ.
Khi tôi cùng mẹ và dì nhỏ đi bệnh viện tái khám, tôi không nhịn mà hỏi dì:
“Dì cố ý để lộ ra ngoài à?”
Dì nhỏ mẹ tôi một cái, mỉm đầy ẩn ý:
“Người mắc lỗi thì ít nhất cũng phải ý thức lỗi lầm của mình ngu ngốc đến mức nào.”
“Anh ta không nhận ra, ít nhất để người xung quanh biết, tiện thể nhắc nhở giúp ta một chút.”
Mẹ tôi chẳng hiểu gì, ngơ ngác hai chúng tôi.
Tôi không muốn bà biết những chuyện rắc rối giữa tôi và Phương Tiến, liền trừ qua loa:
“Chỉ là chuyện công ty của dì nhỏ thôi, trước đây con từng ở đó, dì chỉ đang nhắc con sau này phải người cho rõ hơn.”
Mẹ tôi gật đầu đồng ý.
“Đúng , chẳng hạn như thằng Phương Tiến kia. May mà con đã ly hôn với nó, nghĩ lại mẹ còn thấy khó chịu đây này.”
Tôi và dì nhỏ nhau, rồi ăn ý không gì thêm.
10
Khi có kết quả kiểm tra, nghe bác sĩ mọi thứ đều ổn, mẹ tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dì nhỏ cũng thả lỏng theo.
Chúng tôi rôm rả, bàn về bữa tối nay sẽ cùng nhau quây quần ăn uống tại nhà.
Không ngờ, ngay dưới bệnh viện, tôi lại cờ chạm mặt Tô Linh – ta đến để kiểm tra thai.
Người đi bên cạnh, dìu đỡ ta chính là mẹ chồng cũ của tôi.
“Mẹ, con muốn uống nước, sao mẹ chậm quá ? Nếu để cháu trai quý của mẹ khát, mẹ không thấy xót sao?”
Bà ta cuống quýt lục tìm trong túi, lấy ra bình nước, mở nắp rồi đưa ngay đến miệng Tô Linh.
Giọng điệu của bà ta cực kỳ thấp kém, luồn cúi.
“Hôm qua mẹ nhớ rõ đã để nó trong túi ngoài, không biết ai bỏ vào túi trong. Con đừng kích , cẩn thận ảnh hưởng đến em bé.”
Nhưng Tô Linh lại nổi giận.
“Bình nước là con lấy ra uống rồi tự để vào túi trong. Có vấn đề gì sao? Bây giờ mẹ đang tỏ thái độ với con à?”
“Không, mẹ chỉ thôi, con đừng giận.”
Tô Linh hất tay bà ta ra, tự mình bước lên trước vài bước.
Vừa vặn đụng mặt tôi.
Dì nhỏ đã đi xuống bãi đỗ xe trước, lúc này bên cạnh tôi chỉ có mẹ tôi.
Không buồn giữ hình tượng nữa, Tô Linh bụng bầu vượt mặt, giơ tay lên định tát thẳng vào mặt tôi.
Nhưng tôi nhanh hơn, giữ chặt lấy tay ta, nắm chặt đến mức ta không thể đậy.
Tô Linh tức giận đến đỏ bừng cả mắt.
“Từ Tinh, bà già đáng chết như , lấy tư cách gì đánh chồng tôi hả? Anh ấy có gì sai? Cô chẳng qua là loại đàn bà bám đuôi, vừa bám vừa vô dụng, chẳng giúp gì cho ấy!”
“Cô đáng bị chồng tôi đá đi! Nếu có ai cần bị đánh, thì người đó phải là !”
Mẹ chồng cũ lập tức chạy tới kéo tôi ra, hoàn toàn thiên vị.
“Từ Tinh, nhà chúng tôi đối xử với cũng không tệ mà, đúng không? Cô tát Phương Tiến một cái, mặt nó sưng mấy ngày mới xẹp xuống! Trên đời này có người đàn bà nào hung dữ như không?”
Mẹ tôi nghe liền nổi giận, bước lên chắn trước mặt bà ta.
“Nó đáng đời thôi! Đừng Phương Tiến, bà cũng không thử lại xem nhà bà toàn là loại quái gì đi!”
“Có phải nhà nghèo đến mức không sống nổi không? Đến mức phải nhặt đồ ăn thối mốc về cho con tôi ăn?”
Bạn thấy sao?