Bà quay người, mỉm tôi.
“Mẹ đúng, có thể là do con ăn đồ bên ngoài nên mới bị đau bụng. Sau này con sẽ nghe lời mẹ, ăn cơm nhà nhiều hơn.”
“Hôm nay con không ăn ngoài, thấy dễ chịu hơn hẳn.”
Bà vui vẻ vỗ tay, hớn hở.
“Đúng , ăn cơm nhà vừa sạch sẽ, vừa tiết kiệm nữa!”
Tôi chậm rãi mở máy tính, lại quay đầu bà.
“Bánh bao hôm qua mẹ ngon lắm, mai con muốn mang thêm vài cái. Không chỉ con thấy , mà Phương Tiến cũng thế.”
Nụ trên môi bà đột nhiên cứng lại, hai tay vô thức chà xát vào nhau.
Nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
“Các con thích là tốt rồi.”
5
Tôi không có cuộc họp đột xuất nào cả.
Bữa tối cũng là do tôi cùng dì nhỏ ăn, do mẹ tôi cố ý nhờ người gửi đến, còn dặn dò dì nhỏ phải trông tôi ăn hết.
Nhìn cánh cửa phòng chưa đóng chặt, tôi chợt nghĩ đến mẹ chồng.
Có lẽ khi nãy, lúc ra ngoài, bà không để ý, hoặc có lẽ là vì những lời tôi , nên nghĩ rằng Phương Tiến đã ăn bánh bao đó thật.
Một lúc sau, trong phòng khách vang lên tiếng .
Là Phương Từ vừa đi chơi về.
“Mau, mau gọi cho con đi!”
Là giọng mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ gì mà hoảng hốt thế? Con còn chưa kịp đặt túi xách xuống nữa.”
Sau một hồi điện thoại, Phương Từ kéo ghế ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ cũng thật là, con đâu có ngốc. Cả nhà ta ai chẳng biết cái đó là chuẩn bị riêng cho chị dâu.”
“Đúng rồi, con bảo mẹ gửi tiền cho ấy đấy.”
Mẹ chồng nghe thì lập tức nổi giận:
“Ăn bữa cơm gì mà đến mười mấy vạn? Nó định lên trời à?”
“Thôi mẹ đừng lo, chắc chắn con có lý do riêng.”
Lương của Phương Tiến đều đưa hết cho mẹ chồng giữ, tôi không có ý kiến gì về chuyện đó.
Dù sao tài sản của tôi cũng có người chuyên quản lý, tôi không giỏi trong việc giữ tiền bạc.
Một tháng tiền ăn còn chưa đến mười vạn, thế mà một bữa tối của Phương Tiến với Tô Linh lại hơn mười vạn.
Mẹ chồng hẳn là cũng thấy không vừa mắt.
Sau khi xử lý xong bữa ăn trên bàn, không lâu sau thì Phương Tiến về nhà.
Tôi như thường lệ đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường.
Nhưng bên ngoài lại vọng vào tiếng quát tháo đầy bực dọc của ta.
“Con đã đây là khoản chi cần thiết, sao mẹ cứ phải tính toán từng đồng với con? Mẹ chỉ biết con ăn một bữa tốn mười triệu, mà không nghĩ đến sau này con có thể kiếm về cả trăm triệu à?”
Phòng khách đột nhiên im lặng trong vài giây.
Sau đó, là tiếng Phương Từ lên tiếng hòa giải:
“Mẹ à, chỉ muốn có một tương lai tốt hơn thôi, đâu gì sai đâu. Mẹ đừng chấp nhặt chuyện này nữa.”
Tôi nằm trên giường, yên lặng lắng nghe tất cả.
Phương Tiến mở cửa phòng bước vào.
Tôi giả vờ ngủ, đợi đến khi ta tắm rửa xong và nằm xuống giường, tôi mới như bị tiếng đánh thức, mơ màng mở mắt ta.
Trên cổ ta có một dấu son môi vô cùng rõ ràng.
“Anh bị muỗi đốt à? Sao chỗ này đỏ thế?”
Tôi vừa đưa tay ra định chạm vào, thì ta đột ngột nắm lấy tay tôi giữa không trung.
Giọng hơi bất đắc dĩ:
“Chắc , đừng lo, sáng mai sẽ hết thôi.”
Anh ta buông tay tôi ra, tôi liền thuận thế ôm lấy cổ ta, ngón tay khẽ lướt qua làn da ấy.
Cơ thể ta bỗng cứng đờ, sau đó né tránh đụng chạm của tôi.
“Đừng nghịch nữa, hôm nay hơi mệt, ngủ thôi.”
Đây chính là câu tôi đợi từ lâu.
“Nhưng mai em phải đi công tác một tuần đấy, không muốn sao?”
Anh ta vẫn nằm yên không đậy.
Tôi tiếp tục dụ dỗ:
“Anh chẳng phải muốn có con à? Có con rồi, vợ chồng mình mới càng gắn kết hơn mà.”
Ánh mắt Phương Tiến thay đổi ngay lập tức, khóe miệng cũng không kìm mà hơi nhếch lên.
Nhưng miệng vẫn :
“Mai em đi công tác mà, không muốn em mệt đâu. Anh cũng đang nghĩ cho em mà.”
Tôi giấu đi ý nơi đáy mắt, cố tỏ ra thất vọng.
“Vậy thôi.”
6
Sáng hôm sau, trên đường đưa tôi ra sân bay, điện thoại của Phương Tiến reo liên tục.
Anh ta đều không nghe, chỉ quay sang than vãn với tôi:
“Cấp dưới chẳng có ai khiến người ta yên tâm cả, chắc lại có chuyện gì chờ xử lý đây. Mệt mỏi thật!”
Anh ta không biết rằng, tôi vừa lén liếc điện thoại của ta.
Người gọi đến có tên trong danh bạ là “Vợ ”.
Tôi vẫn ngồi đây, chưa từng chạm vào điện thoại của ta.
Cái danh xưng này đang chỉ ai, có lẽ đã quá rõ ràng.
Tôi nhẫn nại an ủi ta mấy câu, còn khuyên nhủ:
“Nếu không giải quyết ngay bây giờ, có thể sau này còn ra rắc rối lớn hơn đấy. Hay cứ nghe máy xem sao?”
Anh ta thờ ơ :
“Có ở đây rồi, còn có thể loạn đến mức nào nữa chứ?”
Tôi không khuyên nữa.
Nhưng đến sân bay, tôi vừa kéo hành lý xuống, còn chưa kịp dặn dò mấy câu như thường lệ, thì xe đã vọt đi, chỉ để lại làn khói từ ống xả.
Tốc độ thật nhanh.
Lần công tác này, dì nhỏ tiện thể dẫn tôi đến một buổi tiệc rượu.
Những nhân vật tên tuổi trong ngành hầu như đều có mặt.
Trong lúc tôi bận giao thiệp mở rộng mối quan hệ, Phương Từ gọi điện thoại đến.
Tôi không nghe, chỉ lặng lẽ bật chế độ im lặng.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, tôi trở về khách sạn, lúc này mới chậm rãi gọi lại.
Vừa kết nối, bên kia lại im lặng.
Tôi có thể đoán phần nào, chủ hỏi:
“Sao thế? Gọi tôi nhiều cuộc như , có chuyện gì ở nhà à?”
Phương Từ nhanh chóng bật :
“Không có gì đâu, chỉ là hôm nay em lái xe không cẩn thận, trầy xe một chút. Anh ấy sợ chị mắng nên bảo em gọi cho chị.”
“Chỉ cần người không sao là , xe xước thì không quan trọng.”
Vừa định cúp máy, Phương Từ đột nhiên gọi tôi:
“Chị dâu…”
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Anh em… ấy…”
Cô ấy còn chưa hết, cuộc gọi đã bị ngắt.
Một lúc sau, điện thoại báo tin nhắn đến:
【Điện thoại lúc nãy hết pin. Em chỉ muốn là ấy rất nhớ chị. Chúng em đều nhớ chị.】
Lúc tắm xong bước ra, tôi mới thấy tin nhắn này.
Dì nhỏ ghé đầu vào , khẽ chậc một tiếng:
“Trước khi đạt mục đích, mọi hành vi đều có thể lần ra dấu vết.”
Bà tôi, đột nhiên thở dài đầy ý vị:
“Quả nhiên, lòng người là thứ khó đoán nhất.”
Tôi không thể phản bác.
Trước khi kết hôn, có lẽ cả gia đình họ đều đang cố gắng giúp Phương Tiến cưới tôi.
Mục tiêu đạt rồi, mọi thứ tự nhiên sẽ trở về bản chất ban đầu.
“Cháu định khi nào đối mặt với Phương Tiến để giải quyết thủ tục ly hôn?”
Dì nhỏ hỏi tôi.
Tôi có chút do dự:
“Thực ra, bọn cháu chưa từng đi đăng ký kết hôn.”
Dì nhỏ lập tức ngỡ ngàng đến mức há hốc miệng.
Bà giơ ngón tay cái lên, khen tôi:
“Quả nhiên, trong gia tộc này, chỉ có cháu là giống dì nhất.”
Tôi ngước mắt bà.
Dì nhỏ nhếch môi:
“Giống nhau ở chỗ… bướng bỉnh.”
Tôi: “…”
7
Phương Tiến không còn nghĩa với tôi, tôi cũng nên đòi lại công bằng cho bản thân mình.
Về đến nhà, chỉ có mẹ chồng ở nhà.
“Biết con về, mẹ cố ý toàn món con thích.”
Bà ngồi ở bàn ăn, vẫy tay gọi tôi lại.
Hương thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, tôi chỉ thoáng qua đã chẳng còn hứng thú.
Nhất là khi biết nguyên liệu trong đó đến từ đâu.
Vẫn giữ nụ trên mặt, tôi từ chối khéo:
“Mẹ, công ty còn việc, con chỉ về để lấy đồ. Mẹ cứ ăn trước đi, đừng đợi con.”
Mẹ chồng không gì thêm, ánh mắt tôi có phần lảng tránh và thiếu tự nhiên.
Trước khi ra ngoài, tôi cố ý liếc bàn ăn.
Những món trước đây luôn đặt trước mặt tôi, nay đã chuyển vào chính giữa.
Bà đã ăn hơn một nửa.
Có vẻ như bà cũng không phải chỉ nghe nửa chừng.
Sau đó, tôi ăn bữa chiều ở công ty.
Vừa mới đi vào nhà vệ sinh, còn chưa vào buồng, Tô Linh đã kéo tôi lại.
Cô ta xung quanh với vẻ cẩn thận, sợ bị ai phát hiện.
Rồi chìa ra một que thử thai trước mặt tôi.
“Chị Tinh, chị lớn tuổi hơn em, chắc có kinh nghiệm nhỉ? Chị xem giúp em, thế này là có thai chưa?”
Hai vạch đỏ rõ ràng.
“Chuyện này vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn. Em có thể bảo chồng em đi cùng mà.”
Tôi với giọng hờ hững, ta lại xem là thật.
Ánh mắt từ thăm dò biến thành đắc ý.
“Chuyện này không cần chị lo. Chồng em đương nhiên sẽ đi cùng em rồi. Nhưng mà, chị kết hôn lâu thế rồi sao vẫn chưa có con? Chồng chị không có ý kiến gì à?”
Cô ta cố chọc tôi đây mà.
Tôi giả vờ trầm ngâm.
“Mọi người chẳng phải đều biết sao? Phương Tiến là người có chí hướng, lúc nào cũng nghĩ đến sự nghiệp. Nhưng mà, bọn chị cũng đang tính đến chuyện con cái rồi.”
“Đến lúc đó, mừng đầy tháng em nhớ đến nhé.”
Tô Linh cứng họng, nụ bên môi hơi gượng gạo.
Rõ ràng ta không vui, cũng không muốn để tôi ra.
Khi tôi bước vào buồng vệ sinh, ta bỗng hỏi:
“Chị Tinh, chị nghĩ một người đàn ông có thể mãi mãi không thay đổi không?”
Tôi không quay đầu lại, giọng lơ đãng:
“Có thể thay đổi, cũng có thể không. Còn tùy vào từng người.”
Cô ta khẽ:
“Đúng , Phương thật xuất sắc, đẹp trai và chung như thế, chị đúng là có phúc.”
Tôi cũng , liếc ta:
“Em cũng có phúc mà. Bọn chị còn chẳng biết chồng em là ai, mà em đã có con rồi, chứng tỏ cảm sâu đậm lắm.”
“Chị đúng là biết .”
Nói thế, lúc tôi quay lại , nụ trên mặt ta đã hoàn toàn biến mất.
8
Dạo này tôi bận rộn thành lập công ty mới, gần như bận đến mức không chạm đất.
Ngược lại, Phương Tiến lại có vẻ rảnh rỗi hơn nhiều.
Bạn thấy sao?