Mảnh Vỡ Tình Yêu – Chương 1

1

Cửa phòng không khép chặt, tôi sững lại tại chỗ hồi lâu, không bước nổi một bước.

Tiếng chuyện vẫn tiếp tục.

“Ngày xưa, thế hệ trước còn phải ăn cả vỏ cây, đâu như bây giờ. Mấy đứa tụi bay sống sướng quá rồi.”

Em chồng bĩu môi:

“Vậy mẹ cũng có ăn đâu?”

“Sao mẹ với mấy đứa bay có thể giống nhau ? Xét cho cùng, Từ Tinh cũng chẳng phải người nhà họ Phương. Nhỡ đâu ăn trúng thứ gì có vấn đề, chẳng lẽ mạng mẹ đây lại không quan trọng hơn mạng của Từ Tinh?”

“Vợ có thể cưới lại, mẹ thì chỉ có một thôi.”

Tôi hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt mới dần dần thả lỏng.

Khi mới Phương Tiến, mẹ chồng đã biết đến sự tồn tại của tôi.

Mỗi dịp lễ tết đều gửi bao lì xì WeChat, còn dặn dò nếu Phương Tiến b,ắt n,ạt tôi thì cứ với bà, bà sẽ dạy dỗ giúp.

Thế mà mới cưới chưa đầy một năm, sao người ở chung hàng ngày lại đột nhiên thay đổi thế này?

Lúc tiếng bước chân bất chợt vang lên, tôi mới giật mình phản ứng lại.

Vừa đi đến cửa phòng mình, sau lưng đã vang lên giọng có chút bất ngờ của Phương Từ:

“Chị dâu, hôm nay sao về sớm thế?”

Tôi không quay đầu lại, cố giữ giọng điệu bình tĩnh:

“Có tài liệu quan trọng để quên, tôi phải quay lại lấy. Đang vội, không chuyện nữa.”

Phương Từ cũng không nghi ngờ, thấy tôi có vẻ gấp gáp, còn không quên nhắc nhở:

“Chị dâu, đi đường cẩn thận nhé!”

“Biết rồi.”

Vừa bước ra cửa, tay tôi vẫn đang nắm chặt tay nắm cửa thì trong phòng liền truyền đến giọng hoảng hốt của Phương Từ:

“Mẹ, mẹ xem chị dâu có nghe thấy không?”

Giọng bà mẹ chồng vẫn bình thản, không nhanh không chậm:

“Con không thấy à? Từ Tinh bận lắm, đừng tự dọa mình. Với lại, có nghe thấy thì sao chứ? Chẳng lẽ mẹ sai chỗ nào?”

“Là vì Từ Tinh không phải người nhà họ Phương? Hay là vợ có thể cưới lại, còn mẹ chỉ có một?”

Phương Từ không trả lời .

Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng, im lặng xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.

2

Khi có kết quả kiểm tra, tôi ngồi ở bồn hoa bên ngoài bệnh viện, gọi điện cho Phương Tiến.

“Hôm nay tôi thấy không khỏe, nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Có lẽ ta đang bận, mãi sau mới nghe thấy tiếng đáp lại.

Sau đó, giọng trách móc liền vang lên từ bên kia điện thoại:

“Mẹ đã rồi, tiền không nên tiêu lung tung. Không khỏe thì uống nhiều nước nóng là , lãng phí tiền gì?”

“Từ Tinh, em có thể thông cảm cho một chút không? Anh bận lắm, không nữa, cúp đây.”

Tiếng tút tút của cuộc gọi bị ngắt truyền đến, một cơn lạnh buốt tràn lên tim.

Trước đây, chỉ cần tôi ho khan vài tiếng, ta sẽ lo lắng đến mức đội mưa chạy đến tìm tôi vào nửa đêm.

Giờ đây, khi biết tôi không khỏe, thứ duy nhất ta quan tâm chỉ là đừng phiền đến mình.

Điện thoại lại vang lên, tôi vô thức nghe máy.

Tiếng thở dốc vội vàng truyền đến từ đầu bên kia:

“Tiểu Tinh, dì nhỏ cháu xin nghỉ đi bệnh viện, có chuyện gì thế? Không khỏe chỗ nào sao?”

Vừa ngước mắt lên, tôi liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Mẹ, con ở đây.”

Tôi đứng dậy, vội vàng bước về phía bà.

“Sao rồi? Bác sĩ thế nào?”

Bà lo lắng tôi, tôi cũng không giấu , đành đưa báo cáo xét nghiệm ra.

“Chỉ là gan có chút vấn đề nhỏ, cần điều dưỡng một thời gian.”

Bà siết chặt tờ báo cáo trong tay, tôi thật sâu, rồi không gì thêm, trực tiếp kéo tôi lên xe.

“Về nhà đi, đơn ly hôn mẹ sẽ nhờ luật sư chuẩn bị, phần còn lại con không cần lo.”

Tôi đưa chìa khóa xe cho Tiểu Vương, tài xế của nhà mẹ đẻ.

Trên xe, chỉ còn lại hai mẹ con. Tôi vừa định mở miệng thì bà đã cắt ngang:

“Tiểu Tinh, năm đó con ép mẹ phải nhờ dì nhỏ tìm cách đưa Phương Tiến vào công ty của dì ấy, rồi lại khăng khăng đòi đến đó rèn luyện. Nhưng bây giờ thì sao? Con không khỏe, mà Phương Tiến còn chẳng có mặt. Đây là người mà con sẽ mãi đối tốt với con sao?”

Tôi cúi đầu, không lên tiếng.

Sự tốt đẹp ngày trước là thật, sự bạc bẽo bây giờ cũng là thật.

, tôi vẫn kiên định:

“Mẹ, con muốn tự mình giải quyết tất cả.”

“Được rồi.”

Cuối cùng, bà vẫn nhượng bộ trước.

Năm đó, mẹ tôi đồng ý để tôi kết hôn với Phương Tiến với điều kiện duy nhất là không tiết lộ thân phận thực sự của tôi.

Bây giờ, đó lại chính là lý do giúp tôi có thể rút lui bất cứ lúc nào mà không phải hối hận.

3

Tan từ công ty, Phương Tiến ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt mệt mỏi.

“Em lái đi, hôm nay hơi mệt.”

Nói xong, ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không liếc tôi lấy một cái.

Lúc ăn tối, thấy thức ăn trên bàn, tôi bỗng dưng mất hết khẩu vị.

Điện thoại còn có tin nhắn từ mẹ gửi cho tôi, trong đó toàn là ảnh bà mẹ chồng phấn khởi nhặt rau hỏng mà chợ không muốn bán.

“Hôm nay con không khỏe lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Vừa xong, sắc mặt mẹ chồng lập tức trở nên khó coi.

“Đây toàn là đồ ăn mẹ tốn công sức chuẩn bị, ăn một chút đi. Nếu đói lại, chẳng lẽ con định gọi đồ ăn ngoài? Đồ bên ngoài sao có thể sạch sẽ bằng mẹ nấu ?”

Tôi không gì.

Phương Tiến vừa ăn vừa liếc tôi:

“Bác sĩ thế nào?”

Mẹ chồng lập tức cao giọng:

“Con còn đi bệnh viện à? Kiểm tra một lần nhỏ cũng tốn không ít tiền, mấy đứa trẻ bây giờ đúng là không biết cách tiết kiệm!”

“Không có gì, chỉ là ăn trúng đồ không tốt, cảm thấy buồn nôn. Con về phòng trước.”

Không để ý đến ánh mắt dò xét của họ, tôi lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Tắm rửa xong bước ra, Phương Tiến đã nằm trên giường, lướt điện thoại xem video.

“Chiều nay mẹ hấp bánh bao nhân mè đen, mai nhớ ăn rồi hãy đi .”

Tôi kéo chăn nằm xuống, giọng bình thản:

“Tôi không thích ăn, tự ăn đi.”

Lông mày Phương Tiến cau lại, ngay lập tức kéo chăn khỏi người tôi.

Tôi im lặng ta một cái.

“Lại giận dỗi gì nữa đây? Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta. Trong thời gian chuẩn bị mang thai, ăn mè đen có lợi cho cả hai vợ chồng.”

Tôi thản nhiên giật lại chăn từ tay ta.

“Nếu có lợi cho cả hai, mai cũng ăn chứ?”

Anh ta sững người, ánh mắt bỗng chốc né tránh.

“Tất nhiên rồi, đó là mẹ vất vả mà.”

Nằm xuống lần nữa, tôi quay người sang một bên, khẽ nhếch môi giễu cợt.

Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là kẻ ngốc bị lừa dối.

Tâm trạng nặng nề, suốt đêm tôi trằn trọc không ngủ yên.

Mơ hồ nghe thấy giọng của Phương Tiến, như đang chúc ai đó ngủ ngon.

Giọng ta hơi trầm, đuôi câu mang theo ý .

Một chút giả tạo.

Không biết có phải ta lỡ tay bấm nhầm gửi tin nhắn thoại hay không, tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, đáng .

Hình như tôi đã từng nghe qua ở đâu đó.

Cô ta :

“Ngủ ngon, mong chờ ngày mai gặp lại nhé.”

4

Sáng hôm sau, Phương Tiến chủ giúp tôi đóng hộp bánh bao và cháo rau xanh vào bình giữ nhiệt.

Đến công ty, nhân lúc ta xuống xe hút thuốc, tôi định đổi hộp cơm của hai chúng tôi.

Nhưng khi mở ra, tôi phát hiện phần của ta chẳng khác gì của tôi.

Sau khi tách nhau ra ở công ty, tôi lập tức đến phòng giám sát.

Tôi rằng mình mất một chiếc vòng tay rất giá trị, nhân viên lập tức nhiệt giúp tôi tìm kiếm.

Camera giám sát ngay lối vào cầu thang tầng 26 cho thấy, Phương Tiến đã nhanh chóng đổ hết đồ ăn trong hộp cơm đi, rồi thảnh thơi với trợ lý bên cạnh.

Là trợ lý mới, Tô Linh.

Dì nhỏ từng với tôi, ta là tiểu thư nhà giàu đời thứ hai.

Dì còn nhắc nhở tôi phải cẩn thận vì Phương Tiến và Tô Linh có vẻ thân thiết quá mức.

Giọng ngọt ngào đêm qua chợt hiện lên trong đầu.

Tôi cụp mắt suy nghĩ, bất giác vỗ trán một cái.

“Đột nhiên tôi nhớ ra, có lẽ vòng tay vẫn còn trong ngăn kéo ở chỗ , thật ngại quá, đã phiền rồi. Để cảm ơn, tôi mời một ly cà phê nhé.”

“Không sao đâu, đồ không mất là tốt rồi, khách sáo quá.”

“Không, nhất định phải mời.”

Đối phương không từ chối nữa.

Buổi chiều, dì nhỏ gọi tôi lên văn phòng tổng giám đốc.

Bà đã nghe mẹ tôi kể về chuyện của tôi. Nếu tôi không ngăn cản, có lẽ dì đã trực tiếp tát cho ai đó một trận ra khỏi công ty rồi.

“Có phải cháu là người tung tin đồn trong công ty rằng Tô Linh là tiểu thư nhà giàu đời thứ hai không?”

Thấy tôi gật đầu, dì bỗng phì .

“Làm khá lắm, biết cách không để tay mình bị bẩn rồi. Nhưng dì vẫn phải nhắc cháu, nếu sau này mọi chuyện bị lộ ra, người ta truy đến cháu thì cháu định xử lý thế nào?”

“Dì ơi, cháu chỉ là người dẫn dắt thôi, còn nguồn cơn thực sự là do chính Tô Linh mà.”

Tôi nhún vai, ra vẻ vô tội.

Tô Linh luôn khoe mẽ trên mạng xã hội, hết túi hiệu đến siêu xe.

Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, tung ra một chút gợi ý mà thôi.

Buổi tối, tôi về nhà một mình.

Phương Tiến ta có tiệc tiếp khách, không đi cùng tôi.

Nhưng rõ ràng tôi đã thấy Tô Linh khoác tay ta, cả hai tứ lên cùng một chiếc xe.

Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn tôi tưởng.

“Mẹ, con có một cuộc họp đột xuất, mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ con.”

Mẹ chồng vừa bưng thức ăn ra khỏi bếp, nghe tôi thì mặt lập tức sầm lại.

Nhưng khi tôi nhắc đến tiền tăng ca, bà liền tươi.

“Vậy con cứ việc đi, lát nữa mẹ sẽ đem cơm lên phòng cho con.”

Tôi nhẹ, đáp lại một tiếng “dạ”.

Vừa mở máy tính ra, mẹ chồng đã gõ cửa mang cơm vào, sau đó nhanh chóng đi ra, không phiền tôi.

Khi bà gần ra đến cửa, tôi bỗng gọi lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...