12
Kỷ Khiêm khẽ dùng đầu lưỡi chống vào má, rồi bật lạnh.
“Hừ, bảo sao cậu cứ khăng khăng muốn hỏi về chuyện cảm của tôi và Thẩm Tuế Thanh, còn bịa ra lý do ‘học hỏi kinh nghiệm đương’.”
“Thì ra là có ý đồ này.”
“Một sinh viên y khoa như cậu tự nhiên lại chuyển sang ký túc xá của bọn học Công nghệ Thông tin, cũng là vì ấy?”
Tôi ngẩng đầu Lục Ứng Thần.
Anh ta tiến lên một bước, chắn tôi ra sau lưng.
“Đương nhiên rồi, tôi chuyển đến để giám sát cậu.”
Lục Ứng Thần khẽ cong môi, chậm rãi tiếp:
“Tiện thể quan sát xem ấy thích kiểu người như thế nào, tìm hiểu sở thích của ấy.”
“Chỉ có điều…”
“Cậu căn bản không xứng với ấy.”
Nắm tay Kỷ Khiêm siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Tôi đã thắc mắc, tại sao Thẩm Tuế Thanh đột nhiên đòi chia tay.”
“Hóa ra… là cậu cho ấy biết?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Cú của Kỷ Khiêm lao tới.
Lục Ứng Thần bình tĩnh đưa ô cho tôi, rồi tiến lên, trực tiếp lao vào cuộc ẩu đả với Kỷ Khiêm.
Tôi vội vàng can ngăn:
“Đánh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Hai người họ cuối cùng cũng tách ra, cả hai đều dính đòn.
Tôi giơ ô che trên đầu Lục Ứng Thần, xót xa những vết thương trên người ta.
Má ta bị cào một vệt dài rướm máu, khóe môi cũng bị rách.
Người ướt sũng, mà vẫn nở nụ :
“Không đau. Vết thương của trai, chính là vinh quang của .”
Tôi: “…”
Mưa ngày càng lớn.
Kỷ Khiêm đứng trong cơn mưa, toàn thân ướt đẫm.
Cậu ta dùng sức lau nước mưa trên mặt, bật khẩy, cúi xuống tôi từ trên cao:
“Thẩm Tuế Thanh, nhớ kỹ đi. Người không xứng với ai, chính là cậu.
“Rồi tôi sẽ tìm một xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn cậu.”
13
Dĩ nhiên, kế hoạch của Kỷ Khiêm đã hoàn toàn thất bại.
Trước khi cậu ta kịp tìm mới.
Tôi và Hạ Gia Gia đã thu thập đủ bằng chứng—từ tin nhắn, ảnh chụp, đến cả ghi âm.
Thậm chí, chúng tôi còn phát hiện cậu ta đồng thời duy trì mối quan hệ mập mờ với nhiều khác.
Chúng tôi quyết định vạch trần bộ mặt thật của Kỷ Khiêm trên diễn đàn trường.
“Trời ơi, không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay quanh mình! Khuyên hai nên báo cảnh sát thẳng tay!”
“Chỉ tiêu đương của ông này còn cao hơn số lần tôi rớt môn Toán Cao Cấp!”
“Tưởng mình là hoàng đế chắc? Còn bày trò tuyển phi tần trong khuôn viên trường đại học à? Ghê tởm!”
“Có ai có lịch học của khoa Công nghệ Thông Tin không? Tôi muốn đăng ký môn tự chọn ‘Quản lý thời gian: Từ cơ bản đến ngoại ’.”
“Xác nhận chính chủ! Bạn tôi cũng là một trong những nạn nhân!”
Kỷ Khiêm tìm tôi đối chất.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy đưa, không để cậu ta nắm bất cứ sơ hở nào.
Cậu ta chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng bình tĩnh đối diện.
Vài giây sau, Kỷ Khiêm nhạt, giọng đầy mỉa mai:
“Cậu tưởng cậu thắng rồi sao?”
“Cậu không thấy lạ à? Trước đây cậu và Lục Ứng Thần thậm chí còn chẳng quen biết, mà cậu ta đột nhiên thích cậu vô điều kiện—”
“Vậy thì một ngày nào đó, khi cậu ta gặp một người giỏi giang hơn, cậu ta cũng sẽ đột ngột thích người khác và bỏ rơi cậu mà thôi.”
Tôi khẽ .
“Nếu một ngày nào đó chúng tôi chia tay, thì đó là vì chúng tôi không hợp, chứ không phải vì ai giỏi hơn ai.”
“Hơn nữa, cậu cũng không đủ tư cách để đánh giá tiêu chuẩn ‘xuất sắc’.”
“Kỷ Khiêm, cậu gấp rồi đấy.”
Kỷ Khiêm bị chọc giận, lớn tiếng gào lên:
“Thẩm Tuế Thanh, cậu thua rồi! Vì cậu, từ giờ tôi sẽ che giấu tốt hơn, sẽ có nhiều bị tôi dắt mũi hơn. Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã nhắc nhở tôi!”
Tôi nhếch môi, lạnh.
“Cậu là người sai trước, tôi chỉ là người phơi bày sự thật. Đừng có đảo ngược nhân quả.
“Lẽ nào ngân hàng lắp camera giám sát khiến kẻ trộm nâng cấp kỹ năng trộm cắp mà lại đổ lỗi cho ngân hàng không nên lắp camera?”
“Cậu nghĩ mình có thể tiếp tục tổn thương những khác sao? Sao cậu không nghĩ đến việc các ấy sẽ đoàn kết lại và xử lý cậu?”
“Cậu trốn kỹ hơn thì sao? Mỗi lần bị lộ, sẽ có thêm nhiều cảnh giác hơn. Từ hôm nay trở đi, mỗi lời dối của cậu đều phải lo sợ rằng trong bóng tối có ai đó đang ghi lại.”
“Cậu thực sự nên cảm ơn tôi. Cậu đã nổi tiếng rồi đấy. Danh tiếng của cậu thậm chí còn vượt cả Lục Ứng Thần.”
“Chúc mừng cậu nhé, từ giờ trở đi, trong khuôn viên trường, tốt nhất là nên cúi đầu mà sống.”
Cửa lớp học bật mở.
Lục Ứng Thần thò đầu ra, đôi mắt sáng rực tôi:
“Tuế Tuế, tôi nghe thấy cậu gọi tên tôi. Có chuyện gì sao?”
Tôi: “?”
Cái tên này chẳng qua chỉ đang tìm cớ để bước vào lớp thôi chứ gì.
Tôi bất lực , đưa tay ra với ta:
“Đi thôi!”
14
Tôi và Lục Ứng Thần sóng bước dọc theo con đường trong khuôn viên trường.
Ánh hoàng hôn dát lên khuôn mặt ta một lớp ánh sáng vàng nhạt, khiến đường nét càng thêm lạnh lùng thanh thoát.
Tôi đột ngột dừng lại.
Lục Ứng Thần cũng lập tức dừng bước, quay đầu lại, mỉm :
“Tuế Tuế, sao ?”
Tôi thẳng vào mắt ta, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào.
“Lục Ứng Thần, bây giờ cậu đã có rồi. Nhưng nếu một ngày nào đó, có một khác tiếp cận và theo đuổi cậu, xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn tôi—cậu có rung không?”
Lục Ứng Thần nhướng mày ngạc nhiên:
“Tôi đã có rồi, thì ấy sao tiếp cận tôi ?”
Anh ta bước lên một bước, cúi xuống, thẳng vào mắt tôi:
“Sự xuất sắc chỉ là một thước đo trong mắt người khác, là kim chỉ nam của tôi.”
“Dù vũ trụ có hàng tỷ ngôi sao, tôi cũng chỉ cần cúi xuống vầng trăng của riêng mình dưới mặt nước.”
Đôi mắt Lục Ứng Thần bỗng sáng rực lên:
“Khoan đã—cậu vừa , tôi ‘đã có ’?”
“Ý cậu là tôi không cần đóng giả nữa, mà có thể trai thật sự của cậu sao?”
Hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt ta, giống như một chùm pháo hoa bùng nổ.
Tim tôi không kìm mà đập nhanh hơn.
“Trả lời tôi một câu nữa.”
“Cậu thích tôi từ khi nào? Và vì sao cậu thích tôi?”
Tôi tin rằng, cảm không bao giờ đến một cách vô cớ.
Nhưng trước vụ thẻ sinh viên, tôi và Lục Ứng Thần hầu như không có bất kỳ giao điểm nào.
Cùng lắm cũng chỉ là thành viên chung nhóm trong một môn học tự chọn.
Với tôi, cảm này đến quá đột ngột.
Lục Ứng Thần khẽ :
“Cậu còn nhớ ID ‘Tiểu Hổ Nha’ không?”
Tôi sững lại.
Những ký ức đã phủ bụi bỗng chốc ùa về.
Lúc mới vào đại học, tôi từng tải một ứng dụng có tên Hòm thư ẩn danh.
Tôi thích chia sẻ những câu chuyện thường ngày của mình lên đó.
“Tiểu Hổ Nha” chính là chat bí ẩn của tôi.
Người đó dùng ảnh đại diện là một chó nhỏ xoay vòng tròn.
Còn hay spam mấy sticker chó con đáng trong lúc trò chuyện.
Cộng thêm cái ID này…
Tôi đã từng nghĩ rằng đó là một nào đó của mình.
“Cậu là Tiểu Hổ Nha?!”
Lục Ứng Thần mỉm gật đầu.
“Hồi đó tôi từng hỏi cậu—nếu có người rằng họ đã thầm thích cậu từ lâu, cậu sẽ phản ứng thế nào?”
Tôi nhớ lại, khi đó mình đã trả lời như thế này:
“Một, nếu thích lâu như mà không dám , thì chắc chắn có vấn đề.”
“Hai, tự dưng quăng cục nặng tâm lý cho người bị tỏ , khiến người ta cảm thấy nếu từ chối thì là kẻ vô tâm bạc nghĩa, đúng chuẩn kiểu ràng buộc đạo đức.”
“Ba, độ chân thành của cảm này cần phải xem xét. Nhỡ đâu là vừa đương với người khác, vừa thầm thích tôi thì đúng là ghê tởm.”
Lúc đó tôi nghĩ Tiểu Hổ Nha đang bị ai đó tỏ , mà người kia còn tự nhận là “đã thầm thích từ lâu”.
Tôi chỉ muốn cảnh giác cậu ấy, tránh bị lừa cả lẫn tiền.
Lục Ứng Thần bỗng thu lại nụ , ánh mắt thoáng vẻ hụt hẫng:
“Câu trả lời của cậu khi ấy khiến tôi sợ lắm.”
“Tôi sợ rằng cảm của mình sẽ tạo gánh nặng tâm lý cho cậu.
“Sau đó không lâu… cậu bỗng dưng mất tích.”
“Sau đó, tôi nhận ra cậu ngoài đời thực. Nhưng lúc đó, cậu đã có trai, nên tôi lại càng không dám phiền.”
Hồi đó, tôi dành quá nhiều thời gian trên ứng dụng này, ảnh hưởng đến việc học.
Thêm vào đó, tôi luôn nghĩ rằng thế giới ảo và thực nên tách biệt, thế là tôi xóa app.
“Cho đến khi tôi phát hiện Kỷ Khiêm ngoại , tôi nhận ra… cơ hội của tôi đã đến. Cậu có thể quen lại với tôi lần nữa…”
Chưa dứt lời.
Tôi hôn ta.
“Vậy thì quen lại đi.”
“Chào cậu, trai của tôi.”
Phiên ngoại (Lục Ứng Thần)
1
Một ngày trước Trung thu, tôi đang thu dọn hành lý về nhà.
Bất ngờ nhận cuộc gọi từ bố.
Mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, tử vong ngay tại chỗ.
Bố tôi gào khóc thảm thiết qua điện thoại.
Tôi lập tức đổi vé, lên chuyến bay sớm nhất để trở về.
Không có thời gian để đau buồn, tôi lao vào cùng bố lo liệu mọi thứ—xử lý vụ tai nạn, liên hệ luật sư, thủ tục khai tử, chuẩn bị tang lễ…
Bố tôi, ngoài lần suy sụp trong điện thoại, vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh.
Điều đó khiến tôi tưởng rằng ông là một người mạnh mẽ.
Cho đến khi ông đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim cấp tính.
Dù cố gắng cấp cứu không qua khỏi.
Tôi đứng trước cửa phòng phẫu thuật, toàn thân run rẩy.
Khoảnh khắc đó, cả bầu trời như sụp xuống.
Tôi chỉ định về nhà đón Tết Đoàn Viên, tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?
Tôi bắt đầu mất ngủ triền miên.
Khi may mắn ngủ , tôi lại bị giật mình tỉnh giấc.
Có cả đống chuyện cần giải quyết, tôi chẳng có chút sức lực nào.
Thậm chí, tôi đã từng nghĩ đến việc đi theo bố mẹ.
Tôi đem câu chuyện của mình viết vào Hòm thư ẩn danh.
Có người an ủi, có kẻ bảo tôi bịa chuyện.
Duy nhất một ID có tên “Tuế Tuế”, chủ nhắn tin cho tôi.
Cô ấy gửi cho tôi một tài liệu dài hàng trăm trang.
Bao gồm hướng dẫn chi tiết về cách thủ tục khai tử, chứng nhận thừa kế, tìm luật sư phù hợp…
Cô ấy bảo rằng:
“Tôi rất buồn khi đọc câu chuyện của cậu, tôi không thể giúp gì nhiều, chỉ có thể thu thập ít tài liệu, hy vọng có ích cho cậu.”
“Nếu cậu thấy quá khó khăn, có thể chuyện với tôi.”
Trong những ngày tháng tăm tối nhất, chính ấy đã ở bên tôi.
Tôi gắng gượng vực dậy tinh thần, chật vật xử lý mọi việc, dần dần thoát khỏi trầm cảm.
2
Nhưng rồi, một ngày nọ…
Tuế Tuế biến mất.
Câu cuối cùng ấy để lại là:
“Thật vui khi thấy cậu đã vượt qua . Từ giờ, tôi sẽ quay về với cuộc sống thực.”
“Lần này chia tay, nếu có duyên, sẽ gặp lại!”
Tôi đã chờ rất lâu.
Nhưng cái avatar màu xám ấy, không bao giờ sáng lên nữa.
Tôi không biết ấy là ai.
Ngoài những mẩu chuyện đời thường mà ấy từng chia sẻ, tôi hoàn toàn không có manh mối nào.
Tôi muốn đi tìm.
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Mãi đến một ngày, trên đường đi học môn Giải phẫu.
Tôi bắt gặp một chó quen thuộc.
Tim tôi không kìm mà đập nhanh hơn.
Lông của nó rất dài, buộc thành hai búi nhỏ xinh xắn, bằng hai sợi dây chun màu tím.
Tôi chắc chắn—
Đây chính là chó thường xuyên xuất hiện trong ảnh mà Tuế Tuế từng đăng.
Người tôi tìm kiếm bấy lâu nay…
Có lẽ ngay gần bên tôi.
Ý nghĩ đó khiến tôi không kìm sự run rẩy.
Từ hôm ấy, tôi bắt đầu “rình” con chó này.
Muốn biết ai là người sẽ đến đón nó.
Có một khiến tôi ý.
Cô ấy ngồi xổm xuống, lẩm bẩm với chó nhỏ:
“Nhị Biến, hôm nay chị quên mang đồ ăn cho cưng, là lỗi của chị nha!”
Nhưng ngay sau đó, ấy lại lấy từ trong túi ra một hộp pate, bắt đầu nhai nhóp nhép.
Chú chó ấy đầy ai oán.
Cô ấy bật , cuối cùng cũng chịu lấy thức ăn cho chó ra.
Tên chó cũng khớp.
Mọi người đều gọi nó là Tròn Tròn, Vượng Vượng, Hoa Hoa, chỉ có ấy gọi là Nhị Biến.
Quan trọng hơn, có người gọi ấy là Tuế Tuế, và ấy cũng học Công nghệ Thông tin…
Càng tìm hiểu, tôi càng chắc chắn—
Cô ấy chính là người tôi đang tìm kiếm.
3
Nhưng lúc đó, Tuế Tuế đã có trai.
Có một lời mời kết WeChat gửi đến tôi.
Tôi nhớ, Tuế Tuế từng rằng ấy thích những chàng trai lạnh lùng.
Vậy nên tôi nhờ quay video tôi mặc áo blouse trắng, quay tận mười một lần, rồi chọn bản ưng ý nhất để đăng lên diễn đàn trường.
Có rất nhiều người tìm đến tôi.
Nhưng Tuế Tuế thì không.
Tôi vào xem trang cá nhân của Kỷ Khiêm.
Nhấn thích tất cả các bài đăng có liên quan đến Tuế Tuế.
Lưu về những bức ảnh chung của hai người họ.
Sau đó, xóa Kỷ Khiêm đi.
Tôi còn đề xuất cho Kỷ Khiêm những nhà hàng mà có thể Tuế Tuế sẽ thích ăn.
Sau này, Kỷ Khiêm cảm ơn tôi, bảo rằng Tuế Tuế thực sự thích những chỗ đó.
Tôi không hài lòng chút nào.
Cậu ta trai kiểu gì ?
Ngay cả sở thích của ấy còn không hiểu bằng tôi.
Khi Kỷ Khiêm khiến ấy giận, tôi muốn khuyên ấy chia tay.
Nhưng lại sợ ấy buồn, nên lại muốn giúp họ lành.
Giữa ranh giới giữ hay , tôi cảm nhận một chút niềm vui cay đắng.
Sau khi dùng chiêu “thẻ sinh viên” để kết với Tuế Tuế trên WeChat.
Tôi phấn khích gửi tin nhắn cho ấy.
Nhưng ngay sau đó, lý trí lên tiếng—
Tôi chợt nhớ ra mình đang đóng vai một nam thần lạnh lùng.
Vậy nên tôi thu hồi toàn bộ, rồi soạn lại tin nhắn thật cool ngầu.
Nghĩ đến việc gửi cho ấy ảnh đẹp của mình.
Nhưng lại sợ lộ tẩy, lại tiếp tục thu hồi.
Tôi trở thành một thám tử siêu nhạy cảm, chuyên tìm kiếm hint giữa tôi và ấy.
Cô ấy đăng ảnh hoàng hôn = chúc tôi ngủ ngon.
Cô ấy thả tim một video chó con = sở thích chung của chúng tôi +1.
Trước mặt Tuế Tuế, tôi như một cây mắc cỡ.
Chỉ cần chạm vào, tôi liền e thẹn.
Nhưng đồng thời—
Tôi cũng là một loài thực vật quang hợp.
Chỉ cần đứng trong bán kính ba mét quanh ấy, tôi liền tự tạo ra năng lượng.
Cả ngày đều tràn đầy sức sống, rạng rỡ bừng bừng.
Nhưng tôi không cam tâm.
Kỷ Khiêm dựa vào đâu?
Chỉ vì cậu ta gặp ấy trước tôi trong đời thực thôi sao?
Cậu ta chỉ đơn giản là may mắn hơn mà thôi.
Cho đến khi tôi phát hiện ra Kỷ Khiêm ngoại .
Cơ hội của tôi đến rồi!
—KẾT THÚC—
Bạn thấy sao?