10
Không ngờ vừa quay đầu, tôi lại gặp Lục Ứng Thần ở trạm nhận hàng.
Anh ta đứng ở góc khuất, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, vừa giơ tay đã định giật lấy thùng hàng của tôi.
“Dịch vụ nhận hàng hộ của trai, mời kiểm tra và ký nhận.”
Tôi lắc đầu từ chối.
Lục Ứng Thần trái ngó phải, sau đó cúi xuống, ghé sát tôi.
“Tôi đang đóng giả trai cậu mà, phải tận tâm tận lực, không thể để ai nghi ngờ .”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, tôi vô thức co rụt cổ lại.
Lấy lý do quần áo bẩn và không tiện đường, tôi lần nữa từ chối.
Lục Ứng Thần híp mắt, dùng đầu ngón tay móc nhẹ cổ áo sơ mi, lắc lắc.
“Trùng hợp ghê, tôi có rất nhiều áo sơ mi trắng, bẩn thì thay.
“Trùng hợp hơn nữa, tôi cũng tiện đường.”
Ngay giây tiếp theo.
Giọng của GPS vang lên: “Đang tiến hành lập lộ trình mới cho .”
Lục Ứng Thần sững lại, lắp bắp:
“Tôi… tôi đang việc tốt thôi! Thu thập năng lượng trồng cây trong Ant Forest, bảo vệ môi trường!”
Trên đường về ký túc xá, cả hai đều im lặng.
Khi tôi đang định gì đó để vỡ bầu không khí kỳ lạ này, điện thoại của Lục Ứng Thần bỗng reo lên.
Tôi đưa tay ra hiệu ta đưa thùng hàng cho tôi.
Nhưng Lục Ứng Thần lại ôm chặt hơn, ánh mắt lấp lánh tôi đầy mong đợi.
Điện thoại vẫn không ngừng reo.
Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp thò tay vào túi quần ta, rút điện thoại ra rồi ấn nghe.
“Lục Ứng Thần! Đã hẹn 10 giờ mà mày mất xác ở đâu rồi?!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gào thét của một nam sinh.
Lục Ứng Thần thản nhiên đáp:
“Chờ một chút đi, tài liệu ôn thi cuối kỳ tôi lo hết.”
“Bây giờ tôi đang có chuyện rất quan trọng.”
Không đợi đối phương phản ứng.
Anh ta xoay nhẹ cổ tay, chống thùng hàng bằng một tay, còn tay kia thì dứt khoát nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Tôi: “?”
Chẳng phải vừa nãy thùng hàng nặng sao?
Bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi, Lục Ứng Thần chợt sững lại, lập tức hoàn hồn, vội vàng dùng cả hai tay ôm chặt thùng hàng như ban đầu.
“Cái thùng này hơi nặng, tay tôi hơi mỏi rồi.
“Tuế Tuế, cậu có thể giúp tôi… bỏ điện thoại lại vào túi không?”
Đến ký túc xá, tôi quay sang cảm ơn ta.
Nhưng Lục Ứng Thần cắt ngang:
“Tuế Tuế, tôi vừa rồi đấy, bây giờ tôi đang có chuyện rất quan trọng.”
“Tôi sai rồi, điều tôi muốn là—”
“Đối với tôi, cậu là điều quan trọng nhất.”
Tim tôi bỗng lỡ một nhịp.
Tối đó, Kỷ Khiêm nhờ Lục Ứng Thần hỏi thăm về bác sĩ phụ khoa.
Lục Ứng Thần chủ đề nghị giúp cậu ta đặt lịch, Kỷ Khiêm cẩn trọng từ chối.
Vậy nên, ta giới thiệu giáo sư hướng dẫn của một người cho Kỷ Khiêm, đồng thời nhờ mình theo dõi giúp.
Kỷ Khiêm không hề hay biết.
Tất cả những hành của cậu ta trong bệnh viện đều nằm trong tầm mắt của chúng tôi.
Sáng hôm đó, vừa tan học, Lục Ứng Thần lập tức gọi tôi đến bệnh viện.
Ở góc hành lang, Kỷ Khiêm đang đứng cùng một , chờ đến lượt khám.
Cậu ta dịu dàng vén những lọn tóc lòa xòa trước trán ấy:
“Đừng sợ, ở đây với em.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Xin mời số 57, Hạ Gia Gia vào phòng khám số 3.”
Tiếng loa vừa dứt, hai người họ bước vào phòng.
Tôi đội tóc giả, đeo kính không tròng, khoác áo blouse trắng của Lục Ứng Thần, lặng lẽ ẩn mình trong góc.
Mở điện thoại, bật chế độ quay video, hướng thẳng về phía cửa phòng khám.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra.
Khuôn mặt của hiện rõ trong màn hình.
Tôi mở to mắt.
Sao lại là ấy?!
11
Hương cà phê nồng đậm bao trùm không gian của quán cà phê ở góc phố.
Hạ Gia Gia mặc chiếc cardigan len xanh nhạt, bên trong là váy voan trắng, trông dịu dàng và thanh lịch.
Cô ấy mỉm , ánh mắt cong cong:
“Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tôi mím môi, không biết nên mở lời thế nào.
Mãi đến khi thấy gương mặt của Hạ Gia Gia, tôi mới nhớ ra—
Chúng tôi từng gặp nhau một lần.
Tôi bị hạ đường huyết.
Hôm đó, trong lúc chờ tàu điện, tôi suýt ngất.
Chính Hạ Gia Gia đã phát hiện ra, rồi dìu tôi đến ghế ngồi.
“Chờ một chút, tôi cũng bị hạ đường huyết, lúc nào cũng mang theo kẹo.”
Cô ấy lục lọi tất cả các túi, không tìm thấy gì cả.
Tôi vẫn nhớ biểu cảm hoang mang, bất lực của ấy lúc ấy:
“Đi đâu mất rồi? Sao đến lúc cần thì lại không có?…”
“À đúng rồi!”
Cô ấy vỗ mạnh vào đầu, tháo món đồ trang trí trên túi xách xuống—
Rồi đổ ra mấy viên kẹo từ bụng con gà bông đan len.
Cô ấy kiên nhẫn ngồi cạnh tôi, chờ đến khi tôi hết choáng váng mới rời đi.
Tôi không tin rằng một như lại có thể chen vào mối quan hệ của người khác.
Trừ khi…
“Tôi là Thẩm Tuế Thanh, của Kỷ Khiêm.”
Hạ Gia Gia chết sững, trợn to mắt.
“Bạn ?! Kỷ Khiêm có sao?! Anh ta với tôi rằng ta độc thân!”
Tôi thở phào.
Quả nhiên, Hạ Gia Gia không hề biết gì cả.
“Chính xác hơn thì tôi là cũ. Chúng ta đều bị lừa. Nếu không phải cờ nghe cuộc chuyện giữa cậu ta và trong phòng thí nghiệm…”
Tôi bật đoạn ghi âm hôm đó cho Hạ Gia Gia nghe.
Cô ấy siết chặt ly cà phê, tức giận đến mức phát run:
“Tức chết mất! Bạn trai trên Pinduoduo còn chung thủy hơn hắn!”
“Còn dám là đang ‘đánh giá’ à? Hắn có tư cách sao? Sao không tự đánh giá xem bản thân có phải là một đống rác rưởi không?”
“Gọi hắn là rác còn là tâng bốc rồi, đồ ăn thừa trong thùng rác còn sạch hơn hắn.”
“Sách hướng dẫn phân loại rác còn phải mở thêm một chương riêng cho hắn, ‘rác thải sinh học không thể tái chế’!”
Hạ Gia Gia tức giận đến mức rút điện thoại ra, định gọi ngay cho Kỷ Khiêm để đối chất.
Tôi ngăn ấy lại.
“Chúng ta vẫn còn thiếu chứng cứ. Cậu không nhận ra cậu ta có , có lẽ là do cậu ta đã dùng tài khoản phụ.”
“Tệ hơn nữa là, ngoài cậu và tôi, có lẽ còn nhiều khác bị lừa.”
“Nghe tôi đi, chúng ta sẽ thế này…”
11
Sau khi bàn bạc với Hạ Gia Gia, tôi chuẩn bị rời đi thì trời đổ mưa lất phất.
Nhân viên quán bất ngờ chặn tôi lại:
“Cô này, có người đã để lại một chiếc ô cho .”
Tôi cầm ô, đưa Hạ Gia Gia lên taxi.
Sau đó, tôi cứ thế đi bộ vô định giữa phố xá.
Và không ngoài dự đoán—
Năm phút sau, một bóng dáng với quần áo hơi ướt bước đến.
Lục Ứng Thần “ cờ” gặp tôi.
“Trùng hợp thật, tôi không mang ô. Có thể đi chung ô với cậu không?”
Tôi khẽ .
“Trả lời tôi trước, cậu thích tôi không?”
Lục Ứng Thần gật đầu thật mạnh.
Nhưng rồi dường như chợt nhớ ra gì đó, ta lại cứng ngắc lắc đầu.
“…Không, không thích. Không đúng! Thích!”
“Từ bao giờ?”
“Hôm đóng giả trai cậu.”
Cơn giận trong tôi bùng lên.
Bốc đồng, tôi nhét ô vào tay Lục Ứng Thần, vòng tay ôm cổ ta, rồi bất ngờ cắn xuống.
Lục Ứng Thần run lên bần bật, suýt đánh rơi ô.
Nhưng rất nhanh, ta liền đảo ngược thế.
Bàn tay nóng bỏng áp lên sau gáy tôi, kéo tôi lại, càng nụ hôn trở nên sâu hơn.
Ngay khi cả hai không nỡ rời nhau.
Điện thoại của Lục Ứng Thần reo lên.
Là Kỷ Khiêm.
Tôi vẫn chưa nguôi giận, liền cắn mạnh vào nốt ruồi nâu nhạt ngay dưới yết hầu ta.
Tay Lục Ứng Thần run lên, vô nhấn nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia im lặng, không gì.
Chỉ có hơi thở gấp gáp của Lục Ứng Thần vang lên qua loa.
“Cậu vừa chạy bộ xong à? Sao thở gấp thế?”
Giọng Kỷ Khiêm mang theo vẻ trầm thấp, lạnh lẽo.
“Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây.”
“Đương nhiên là có chuyện.”
Một tiếng nhạt vang lên.
“Tôi và Thẩm Tuế Thanh chia tay rồi, bây giờ tôi muốn quay lại với ấy.
“Cậu xem, tôi nên gì?”
Lục Ứng Thần không vui, giọng điệu bất mãn:
“Cô ấy đã có trai mới, cậu còn muốn phiền ấy sao?
“Là đàn ông trưởng thành rồi, sao ngày nào cũng chìm đắm trong với đương—”
Chưa kịp dứt lời.
Bàn tay đang ôm lấy eo tôi của Lục Ứng Thần bỗng siết chặt.
Tôi quay đầu lại.
Giữa màn mưa.
Kỷ Khiêm đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ chúng tôi.
Bạn thấy sao?