Tôi mất cả buổi để trấn an bản thân rằng, kiếp này Mạnh Kiên vẫn chưa bộc lộ tính chiếm hữu đến mức biến thái của hắn ra, rốt cuộc cũng khiến bản thân bớt sợ hãi.
Khi gặp hắn cũng không bị run sợ như đã nghĩ.Mạnh Kiên mở cửa xe cho tôi, tôi thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, sau đó ánh mắt hắn lại tối đi, hắn kìm lại.Tôi rũ mắt suy nghĩ, lúc chưa kết hôn, hắn vẫn kìm nén khá tốt, còn rất tử tế.Có chăng chỉ vài câu ghen tuông, chẳng hạn như.
"Sao em lại ăn mặc như ? Anh không muốn em bị người khác nhòm ngó"Hắn ghen như còn từng khiến tôi thích thú.Nếu là kiếp trước tôi đã mừng thầm trong lòng, có khi còn ngoan ngoãn mà đi thay đồ.Còn lần này, tôi : "Lần đầu ra mắt, em không thể sơ sài . Con bọn em không hiểu đâu. Hơn nữa, em nhớ từng mẹ thích như mà."Mạnh Kiên nghe xong không phản bác lại , bởi hắn khi trước theo đuổi tôi từng hắn giống mẹ, thích những tươi trẻ đầy sức sống.Hắn : "Ở bên , em hãy cứ là chính mình, rực rỡ và tỏa sáng."Giờ phút này, câu lúc đang lùa gà của hắn lại đang vả vào mặt hắn.Quả nhiên, tôi xong Mạnh Kiên liền cứng miệng.Đối phó xong Mạnh Kiên, tôi ra sau qua tương chiếu hậu. Minh Thùy đang chằm chằm theo xe của chúng tôi.Dù đã cách một khoảng khá xa tôi vẫn có thể thấy ánh mắt ta tràn ra ngọn lửa...Cá đã cắn câu, tôi mỉm .
Tôi cùng Mạnh Kiên đi đến Phù Bắc, thành phố cách Phù Hoa hơn hai tiếng đi xe.
Bố mẹ hắn đang ở đó.Nếu Mạnh Kiên ra, tôi có thể đi tới quê hắn ở Hải thành gặp cả nhà bọn họ, không sao cả.Nhưng hắn lại , bố mẹ hắn mong con dâu, sốt ruột muốn nhanh chóng gặp tôi.Để thể hiện thành ý, họ sẽ bay ra Phù Bắc gặp tôi.Kiếp trước, nghe Mạnh Kiên điều này khiến tôi vừa ngượng ngùng, vừa áy náy, tôi lại chỉ thấy thật buồn .
Nếu đã muốn thể hiện thành ý, tại sao không trực tiếp bay thẳng đến chỗ tôi cơ chứ.
Cha mẹ hắn muốn gặp tôi, họ đã mất công chạy từ Hải thành ra đây, lại không ra thẳng thành phố Phù Hoa mà chọn gặp ở Phù Bắc.Quanh quẩn một vòng lớn như , hóa ra là mẹ hắn sốt ruột, lại sợ tôi coi thường nhà bà ấy.Những người tiếu tự tin thường hay suy bụng ta ra bụng người, lại còn hay nghĩ ra những trò lòng vòng đê tiện như thế.Mẹ Mạnh Kiên chính là một người đàn bà thiếu tự tin.Chỉ là, bà ta không nghĩ tới, giày vò như lại chỉ mệt cho con trai của bà ta mà thôi. Mạnh Kiên tỏ ra là người trai săn sóc nên hắn để tôi ngủ, đâu có bắt tôi thay hắn lái xe....Đến Phù Bắc, đường phố đã bước vào giờ tan tầm, khá tấp nập và đông đúc.Tôi tỉnh ngủ, ngồi trong xe ra quang cảnh bên ngoài, ánh mắt bình thản.Mặc dù, chúng tôi đã chuẩn bị từ sớm, gặp cảnh tắc đường nên vẫn đến trễ.Lúc đến khách sạn Thiên Nam, nơi Mạnh Kiên đặt bàn thì cũng đã hơn mười tám giờ.Tôi cùng hắn bước vào sảnh lớn khách sạn, có vài người đột nhiên ý đến chúng tôi. Họ như vô hoặc cố ý lén chằm chằm vào tôi.Tôi thấy, Mạnh Kiên cũng thấy. Hắn nhíu mày không vui. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng dùng sức hơn khiến tay tôi phát đau.Tôi hắn, nhíu mày.Tuy Mạnh Kiên có che giấu thế nào, tử tế ra sao thì trong xương cốt hắn chính là một tên có ham muốn kiểm soát đến mức biến thái.Thế , tôi kiếp trước lại chìm đắm trong ảo tưởng mà hắn vẽ ra, mà không hề nhận ra dù chỉ một chút sự nguy hiểm từ hắn.
Tôi nhận ra tâm trạng lại có chút xao , bèn lấy cớ vào nhà vệ sinh để bình ổn lại.Đứng trước gương, tôi bản thân trong đó để tự trấn an rất nhiều lần mới lấy lại bình tĩnh.
Lúc tôi bước vào trong phòng đặt, cha mẹ Mạnh Kiên có vẻ đã ngồi chờ khá lâu rồi.
Hắn đặt một phòng bao khá rộng rãi, trang trí theo phong cách châu Âu, đẹp đẽ và xa hoa, chỉ là có vẻ hơi phô trương.Năng lực của Mạnh Kiên cũng rất tốt, chưa đến ba mươi tuổi đã đến chức trưởng phòng của một công ty khá danh tiếng, kiếm cũng kha khá.Hắn có vẻ ngoài tốt, có năng lực kiếm tiền lại hết mực chiều chuộng .Tôi kiếp trước cứ ngỡ bản thân thật may mắn. Nào ngờ , giấu đằng sau vỏ bọc tốt đẹp đó là một con thú hoang.Có vẻ bọn họ đã đợi tôi đến mức sốt ruột, khi tôi qua, ánh mắt mẹ hắn còn chưa kịp thu lại vẻ sắc bén.Đúng là người một nhà, tính giống nhau, đều không tốt lắm.Tôi bước vào, tất cả người có trong phòng đều quay sang , không khí đột nhiên im lặng.Tôi qua từng khuôn mặt quen thuộc trong phòng, khuôn mặt mà kiếp trước tôi đã đến phát ngán.Lúc này, bọn họ cũng đang dùng dáng vẻ dò xét để tôi, dò xét một cách trắng trợn.Mạnh Kiên đứng lên: "Minh Nguyện, em lại đây."Tôi đi tới ngồi bịch luôn vào ghế bên cạnh Mạnh Kiên, duyên chào hỏi:"Chào hai bác, cháu là Minh Nguyện, Kiên. Rất vui gặp hai bác. Hihi"Hai người đối diện hơi sững lại, vẫn cố mỉm lịch sự.Giống như ánh mắt vô lễ tôi khi nãy là ảo giác .
Bạn thấy sao?