Quả nhiên, sau màn ra mắt này, mẹ tôi liền bê luôn chiếc bánh chưa kịp thổi nến của tôi sang cho Minh Thùy. Bố và hai trai cũng tiến tới vỗ vai an ủi ta.Chỉ có nhỏ là không quan tâm, đã lao vào ăn uống.Lúc này, Minh Thùy bẽn lẽn tôi, ánh mắt tỏ vẻ lo sợ, cái tôi thấy lại là sự khiêu khích.Tôi tức giận muốn nổ phổi mọi người bao quanh ta. Ngày sinh nhật của tôi lại nền em họ trà xanh nay ra mắt.Trong lòng tôi không hiểu sao trào lên một cảm giác bất an. Tôi cảm nhận một nguy cơ, càng vào mắt Minh Thùy, sự sợ hãi của tôi càng hiện lên mãnh liệt.Lúc ấy, tôi đã biết tôi ghét em họ này.Một đứa trẻ luôn bao bọc và thương, đột nhiên có người đến và muốn chiếm lấy tất cả của nó, muốn xâm phạm vào vùng an toàn của nó tất nhiên nó sẽ nổi giận.Và tôi khi ấy đã thật sự tức giận hét lên, tôi dùng đôi mắt đang bừng bừng lửa giận chiếu thẳng vào Minh Thùy.Cô ta tôi mím môi, tiếng khóc liền trở thành kìm nén. Nước mắt từng giọt lăn xuống rồi lại liên tục xin lỗi.So với vẻ yếu đuối của tô ta, thì sự hùng hổ của tôi khi ấy liền trở nên thật khó coi.Bạn bè bất mãn về phía tôi, vài người lúc trước còn tỏ ra ghét bỏ ta liền có chút áy náy.Tất nhiên, bố mẹ cùng trai tôi bằng ánh mắt không hài lòng.Tôi đột nhiên trở thành tội nhân, chỉ vì tôi không giống mọi người thương cảm Minh Thùy.Thế , Minh Thùy cũng đâu thể hiện sự yếu đuối đối với tôi như mọi người. Cô ta đặc biệt khiêu khích tôi mà.
Sau ngày hôm đó, mẹ con nhỏ liền nghiễm nhiên ở lại trong nhà bố mẹ tôi.Minh Thùy cũng bắt đầu vào học cùng trường với tôi. Không chỉ ở nhà, đến trường tôi cũng bắt đầu bị ta dùng thủ đoạn để lập.Một năm sau, bà nhỏ biến mất, để Minh Thùy một thân một mình ở lại.Bố mẹ cùng trai tôi thấy hoàn cảnh đó lại càng quan tâm ta hơn.Một phần do thương , một phần do sức mạnh trà xanh của Minh Thùy.Cả nhà trừ tôi ra đã từ thương thành thương ta vô điều kiện.Tôi dần dần bị đẩy ra khỏi gia đình mình và Minh Thùy dần thay thế vào đó.Trong câu chuyện của bọn họ, tôi bắt đầu không thể chen một lời.Hoạt trong nhà cũng dần theo ý thích của Minh Thùy.Đến cả ngày sinh nhật của tôi cũng dần bị lãng quên.Tôi luôn đứng ngoài ta trong vòng tay cha mẹ vui vẻ, lại nũng nịu nũng với trai tôi.Tôi cảm thấy lạc lõng và thừa thãi trong chính gia đình của mình.Ký ức tồi tệ, tôi không hề muốn nhớ tới.Thế mỗi khi tôi về nhà, thấy Minh Thùy tôi lại không thể quên .Vậy nên, tôi trước đây rất ít khi về trở về.
Lúc này, tôi về phía Minh Thùy đang bố mẹ tôi an ủi, họ đã quên luôn đứa con đã một tháng nay mới về nhà này.Vẻ mặt đau lòng của họ, thêm ánh mắt đắc ý của Minh Thùy lại khiến tôi nổi điên.Cạch.Tôi đặt mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đi lên phòng.Không cần tôi cũng biết, bố mẹ đang theo sau tôi với ánh mắt gì, tôi không nhịn .
Trái tim tôi trong những năm qua vô hình đã tổn thương vô số lần như đấy.Họ có thể nghĩ tôi cố ý loạn, ích kỉ, nhỏ nhen.
Thế , chưa ai thử đặt bản thân vào hoàn cảnh của tôi để suy nghĩ.Tôi đã c.h.ế.t qua một lần, tôi biết Minh Thùy là người thế nào.Cả nhà tôi đối xử tốt với ta càng tôi khó chịu.Tôi lên phòng, chán nản nằm xuống giường kiểm điểm bản thân. Cho dù sống lại một lần, tôi vẫn dễ dàng bị ta kích .Nên thế nào mới tốt đây?Tôi cầm điện thoại lên, vừa đúng lúc có cuộc gọi tới.
Là Mạnh Kiên.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng hình tĩnh.Cuộc gọi vừa kết nối, giọng điệu chất vấn của hắn đã vang lên."Minh Nguyện, em sao đây? Còn nhớ cuộc hẹn ngày mai không? Đừng lỡ hẹn, bố mẹ sẽ khó chịu"Nghe xong, tôi càng thêm bực bội. Tại sao trước đây tôi không nhận ra hắn là một kẻ rất gia trưởng chứ.Thế lúc này chưa phải lúc xé mặt nạ với hắn, tôi liền cố giữ bình tĩnh trả lời."Em về nhà"Dù đã cố gắng đè nén sợ hãi, giọng tôi vẫn có chút run run, càng khiến Mạnh Kiên tin tưởng.Hắn rất hiểu tôi, tôi chỉ một câu về nhà, hắn liền lập tức suy đoán tôi chịu đã ấm ức, liền tri kỉ an ủi."Minh Nguyện, đừng bản thân khó chịu, sẽ đau lòng. Trở về đi, mai sẽ đón em. Ngoan, em sắp thoát khỏi nơi tồi tệ đó rồi"Hắn thật dịu dàng, tôi khi trước đã đắm chìm trong sự dịu dàng giả dối này đến nỗi không thể thoát ra.Một người bị cả thế giới quay lưng, bỗng nhiên có người đi tới và chìa tay ra cho họ một nơi bám víu. Làm sao họ có thể không coi đó là cái phao cứu sinh mà phụ thuộc đây.Bám càng chắc, khi bứt ra lại càng đau đớn.Hắn bảo tôi thoát khỏi nơi tồi tệ này, lại để tôi chui vào một hố tồi tệ khác do chính hắn đào lên.Cúp điện thoại, tôi ra cửa.Một bóng hồng nhạt vừa lướt qua.
Tôi khẩy.
"Đúng là chuột cống!"
Bạn thấy sao?