Tôi nhớ lại.Vào ngày tôi sinh nhật tròn mười lăm tuổi. Tôi gặp lại Minh Thùy sau mười một năm ta theo nhỏ của tôi rời nhà.Từ đó, cơn ác mộng mang tên Minh Thùy của tôi bắt đầu.Kiếp trước, cho đến khi c.h.ế.t tôi vẫn không thể hiểu tại sao ta lại chỉ luôn nhắm vào tôi, cha mẹ luôn thương tôi từ khi Minh Thùy trở về lại thay đổi thái độ một cách khó hiểu như .Minh Đăng – người trai luôn săn sóc và chiều chuộng em hết mực cũng trở nên mất kiên nhẫn, tôi nhỏ nhen ích kỉ.Bạn bè tôi quá khắt khe. Người tôi thích cũng tôi là kẻ máu lạnh.Trong mắt tất cả mọi người, Minh Thùy yếu đuối, nhu nhược và hiểu chuyện.Còn tôi vừa ngang ngược vừa sắt đá lại nhỏ mọn.Từ khi Minh Thùy trở lại, cuộc sống của tôi đảo lộn. Từ một công chúa nhỏ chiều, tôi như trở thành con ghẻ.Từ khi Minh Thùy xuất hiện, tôi luôn sống trong lo lắng và khủng hoảng. Tôi không biết lúc nào bản thân sẽ bị người khác chỉ trỏ và chỉ trích. Tất cả đều như quay lưng lại với tôi.Cho đến khi tôi hai mươi sáu tuổi, tôi có trai, chính là Mạnh Kiên.Hắn là người đầu tiên không bênh vực Minh Thùy, hắn cũng sẽ giống như tôi, mắng chửi em họ trà xanh.Khi ấy, tôi như tìm chiếc phao cứu sinh, bám víu vào hắn, phụ thuộc hắn.Vì khi ở cạnh hắn, tôi mới tin tưởng tuyệt đối và không bị ghét bỏ khi mắng chửi Minh Thùy.Thậm chí, tôi chỉ cảm nhận bản thân còn thương khi ở cạnh Mạnh Kiên.Khi ấy, tôi rất sợ sẽ mất đi người duy nhất thương mình. Vậy nên, tôi luôn cố gắng giấu hắn đi.Và khi hắn vừa cầu hôn, tôi không chút do dự liền lập tức đồng ý.
Vào một ngày trời vừa mưa vừa lạnh, tôi bỏ ngoài tai sự ngăn cản hời hợt của cha mẹ, vượt qua cả ngàn cây số để kết hôn với Mạnh Kiên.Hắn không phải người thành phố Phù Hoa, quê hắn cách rất xa thành phố tôi đang sống, tôi không quan tâm điều đó.Khi ấy, tôi đã nghĩ ở bên người duy nhất thương mình thì không có gì phải sợ hãi.Hơn nữa, chúng tôi càng ở cách xa nơi có Minh Thùy, thì sẽ càng ít có cơ hội để ta thấy Mạnh Kiên. Hạnh phúc của tôi sẽ có thêm một tầng bảo vệ.Chỉ không ngờ, tôi cố gắng giấu hắn khỏi tầm mắt của em họ, kết hôn sinh con, những tưởng rằng những ngày bị ta đeo bám đã chấm dứt.Nhưng không, ta vẫn luôn ám tôi không chịu ngừng.Nực sao, suy nghĩ ngây thơ khi trước của tôi sau này lại thành bùa đòi mạng.Không có ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn. Cô ta chỉ vì muốn tôi ghê tởm mà chấp nhận quyến rũ và l.à.m t.ì.n.h nhân của Mạnh Kiên.Sau khi kết hôn, tôi cùng mẹ chồng tính không hợp nhau, tôi luôn cùng bà ấy đấu đá đến gà bay cho sủa.Dù , tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng mẹ chồng đấu đến một sống một còn.Thế , bà ta lại không nghĩ như .Khi biết tin tôi có thai, bà ta cố để tôi rất nhiều việc nhà, bà ta sẽ tìm đủ mọi cách để lôi tôi về nhà lớn hầu hạ.Lý do cũng rất hay, nhiều tốt cho việc sinh đẻ.Tôi không nghe lời, bà ta sẽ để Mạnh Kiên khiến tôi phải nghe lời.Mạnh Kiên không có ý kiến. Tôi bất lực, lại gặm nhấm quá khứ sự tốt đẹp mà hắn để lại để vượt qua giai đoạn kinh khủng đó.Bọn họ khiến tôi ghê tởm đến mức thai sinh non.Khi tôi còn đang yếu ớt ở cữ, mẹ chồng cũng không buông tha. Bà ta để Minh Thùy ngày ngày đến nhà, diễn cảnh mẹ con hòa thuận với ta.Minh Thùy lại đắc ý lượn lờ trước mặt tôi chỉ mong tôi cả ngày tức tối khó chịu.Thật sự, tôi đã bị họ cho khó chịu đến mức sắp phát điên.Cuối cùng họ cũng thành công bức tôi đến mức trầm cảm.Tôi nhận thua rồi. Tôi muốn cùng Mạnh Kiên ly hôn để giải thoát.Thế , lúc này Mạnh Kiên mới lộ ra bộ mặt thật là một kẻ có tính chiếm hữu mạnh đến mức biến thái.Hắn ta không bảo vệ tôi, cũng đã thay lòng đổi dạ, hắn thà để tôi chếc đi chứ nhất quyết không chịu buông tha cho tôi.Cuối cùng hắn ta thật sự đã dồn nén tôi đến chết.Lần nữa mở mắt, tôi đã quay lại ngày mà tôi cùng Mạnh Kiên đang chuẩn bị để ra mắt người nhà của hắn.Rất tốt, ông trời đã cho tôi cơ hội, thì lần này tôi sẽ tác hợp cho hai người bọn họ vào chung một nhà, tạo thành một mảnh ghép hoàn hảo.Em họ à, lần này chị sẽ nhường nhịn em thật tốt.
Bạn thấy sao?