Mảnh Ghép Hoàn Hảo [...] – Chương 17

Ngày Mạnh Kiên ra tù, hắn ta đứng đợi hồi lâu trước cổng mà vẫn không thấy ai tới đón.

 

Cuối cùng, hắn đành dùng số tiền ít ỏi còn lại trong tay bắt xe về nhà.

 

Trong những ngày ở trong nhà giam, tù biết lý do hắn bị đưa vào đây nên đã ra sức chăm sóc hắn. 

 

Lúc này, vào dáng vẻ già cỗi, bệnh tật và ánh mắt đờ đẫn của hắn, không cần nghĩ cũng biết hắn đối xử thế nào trong suốt mấy năm qua.

 

Đã có lúc hắn sợ hãi và đau đớn đến cùng cực, tưởng chừng sắp c.h.ế.t đi, thế hắn vẫn sống, từ vùng vẫy đến cam chịu thì ánh mắt hắn vẫn chứa một nỗi bất kham khó phát hiện.

 

Nhưng rồi trong một lần trải qua cơn bạo bệnh, cả người hắn đột nhiên thay đổi. Ánh mắt trở nên vừa thâm trầm vừa u ám.

 

Về đến nhà, cửa nhà hắn đóng kín bưng, bụi bám dày cộm. Hắn nghe hàng xóm từ ngày hắn vào tù, mẹ hắn đã phát bệnh cũ, tháng nào cũng ở bệnh viện mất nửa tháng, nhà không còn ai nên bố hắn phải túc trực trong đó.

 

Hắn bụng đói cồn cào, vừa rồi hắn thanh toán tiền xe xong trong tay chỉ còn lại đúng mười nghìn, còn không đủ cho hắn ăn một bữa cơm.

 

Người hàng xóm hắn, ánh mắt che giấu tia khinh bỉ nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Từ một người có tiền đồ sáng lạn và một gia đình tốt đẹp lại đi đến bước đường này, đều do cả nhà hắn tự tự chịu.

 

Mạnh Kiên suy sụp ngồi ngoài cửa hồi lâu, nhớ lại giấc mơ kì lạ mà chân thực ngày ấy, hắn nắm chặt tay.

 

Cuối cùng, hắn lần theo trí nhớ tìm chìa khóa đặt dưới chậu hoa trước cửa.

 

Hắn lục lọi một hồi, lấy đi vài món đồ bán đủ số tiền cho một chuyến bay đến thành phố Phù Hoa.

 

Sau mấy năm mất tự do, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, Mạnh Kiên sững sờ ngắm hồi lâu mà bồi hồi.

Giữa sân bay, hắn chợt thấy sợ hãi và lạc lõng mà cúi đầu ôm mặt khóc thút thít.

 

Khóc xong, hắn theo trí nhớ đi tới một nơi, hắn muốn thấy Minh Nguyện.

 

Hắn không biết còn ở nơi này hay không, hắn cũng không biết phải đi đến đâu để gặp đành bắt đầu từ nơi từng khiến tổn thương.

 

Căn chung cư trước kia ở đã bị giải tỏa, hắn liền tìm đến nhà bố mẹ , nơi đó đã gán nợ cho người khác.

 

Hắn đứng chờ trước cổng công ty suốt một tuần, không hề gặp .

 

Hắn nghĩ có lẽ đã không còn ở đây nữa.

 

Hắn chán nản lang thang và vô định đi trên con đường xa lạ đã từng rất quen thuộc.

 

Đột nhiên, hắn thấy bóng dáng của người mà hắn đi tìm suốt mấy ngày nay.

 

ấy đã thật sự trưởng thành, nét xinh đẹp ngày ấy đã nở rộ trở nên thật kiều diễm, sự tự tin và hạnh phúc khiến khuôn mặt sáng bừng.

 

Bên cạnh , một người đàn ông chững chạc và tuấn nắm lấy tay . Cô nũng nịu, người kia sẽ véo mũi chọc  ngượng ngùng.

 

Ở giữa hai người, trên tay người đàn ông còn bế một đứa bé trông rất giống .

 

Mạnh Kiên tự ti cúi đầu, kéo mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt đang hoảng loạn của hắn, lại kéo chiếc áo khoác bomber cũ rộng thùng thình che kín cả thân thể gầy gò. Giống như hắn sợ lộ ra một khe hở cũng sẽ ra hắn. 

 

Cho đến khi hoàn toàn đi qua, hắn mới có can đảm lại.

 

Lòng hắn chua xót, miệng lẩm bẩm một câu.

 

"Minh Nguyện, thực xin lỗi em."

 

Hai ngày sau, người ta thấy xác của một người đàn ông đã trương phình trôi dạt vào bờ sông, khuôn mặt kẻ đó đã biến dạng, trên người là cái áo khoác bomber cũ đã nát tươm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...