Mảnh Ghép Hoàn Hảo [...] – Chương 12

Minh Thùy mở cửa, trong phòng khách có đầy đủ cả nhà.Mẹ tôi không hề đi ngủ sớm, bà ấy có thói quen ngủ rất muộn, tôi biết điều đó.Trước kia bà ấy có thể xem điện thoại đến nửa đêm cũng không chịu ngủ, tôi luôn phải đốc thúc bà ấy.Thói quen đó của bà chưa bao giờ bỏ .Minh Thùy vừa bước vào, cả nhà đồng loạt quay sang quan tâm.Anh trai tôi đã thấy Mạnh Kiên đang chuyện ở bên ngoài, cũng thấy sự bất thường của Minh Thùy.Cô ta khệ nệ đi vào, ấy lao tới: "Thùy, đây là sao ? Mới nãy còn tốt mà."Minh Thùy ngoan ngoãn đáp: "Anh, không sao cả, em... em chỉ là..."Vừa lúc tôi bước vào, tôi liền tối sầm mặt.Minh Thùy vội vàng ."Anh à, không sao, em không sao."Cô ta vừa vừa về phía tôi, nước mắt lại trào ra. Luôn như , ta luôn như .Khi ta khóc lóc luôn sẽ có người đến hỏi, sau đó Minh Thùy sẽ luôn xua tay không sao cả.Không kể rõ đầu đuôi, không giải thích điều gì.Chỉ dùng loại ánh mắt sợ hãi về phía tôi, và để mặc cho người ta tưởng tượng.Mặc nhiên, trong mắt người chứng kiến thì tôi chính là kẻ bắt nạt.Quả nhiên, sau màn diễn này cả nhà đã đổ dồn ánh mắt khó hiểu về phía tôi.Cháttttt.Một cái tát đau điếng rơi trên mặt tôi."Mày vừa về đã loạn cái gì?" Bố tôi gào lên chất vấn.

Tôi sững sờ. Tất cả người có mặt lúc đấy đều sững sờ.Nhưng chỉ có tôi là người phản ứng lại, ôm mặt ngơ ngác sang người tôi gọi là bố.Ánh mắt ông ấy đỏ lên, đang hung tợn tôi giống như kẻ thù.Tôi không hiểu, ông ấy là bố tôi, tại sao lại có thể tôi, con ruột thịt của ông ấy giống như kẻ thù.Tôi không rõ cảm giác của mình lúc này là gì. Tức giận, sợ hãi. Có lẽ là cả hai.Cơ thể tôi lúc này không thể khống chế mà run lên bần bật.Kiếp trước, trước khi tử vong đến, tôi đã nghĩ đến họ, những người thân ruột thịt.Vì vừa trở về, tôi vui sướng quên hết tủi thân khi trước, liền muốn đến đây.Thế , sự thật lại giáng cho tôi một cái tát.Tôi sang Minh Thùy, ta có vẻ như đang cực kỳ hốt hoảng và khổ sở.Nhưng ánh mắt lại tôi đầy thách thức.Tôi nhạt.Mỗi lần tôi ở cùng ta đều như , Minh Thùy chỉ cần khóc, ai thấy cũng sẽ quan tâm hỏi Minh Thùy có chuyện gì.Sau đó, ta sẽ vừa khóc vừa , cái gì cũng chỉ một nửa rồi lại khóc.Chỉ cần thế, người đó sẽ nhân danh công lý quay sang hỏi tôi tại sao lại chuyện.Chưa bao giờ có trường hợp ngược lại. Chưa ai hỏi tôi trước rằng chuyện gì vừa xảy ra.Họ không nghe tôi giải thích, tôi sự thật ra lại thành đang ngụy biện.Họ chỉ tin vào cái họ muốn thấy và cho đó là sự thật, họ quy chụp tất cả lỗi lầm đều của tôi.Có vẻ ta thấy bầu không khí còn chưa đủ căng thẳng, lại ngồi sụp xuống ôm chân bố tôi. Vừa khóc vừa ."Không, bác ơi không liên quan gì đến chị. Do con không tốt, tất cả đều tại con. Bác đánh con đi, đừng đánh chị. Huhu"Trông kìa, thật thánh thiện.Minh Thùy nức nở cầu xin cho tôi.Ánh mắt bố về phía tôi càng sắc lạnh."Minh Nguyện, đủ rồi, mày  sao thế hả?"Tôi cả nhà, ánh mắt thờ ơ của bọn họ.Nực . Tôi đâu có gì mà bảo tôi đã đủ rồi."Từ lúc đi vào chỉ có Minh Thùy khóc và khóc."Tôi chỉ vào bố: "Còn ông ta chưa hiểu chuyện gì đã đánh tôi. Tôi chưa hề gì cả. Tất cả đều cũng thấy mà, hay là các người cố  không muốn thấy."Mặt mẹ tôi đỏ lên. Tôi lại không muốn , quay đi, lòng nguội lạnh.Chỉ sau vài câu , vài hành của Minh Thùy tôi đã thành tội đồ trong mắt chính người thân của chính mình.Có đau không, đau chứ.Mặt tôi bỏng rát, tim cũng nghẹn lại, giống như ai đó đang nắm lấy nó và bóp thật chặt.Tôi cảm thấy hơi thở của mình thật nặng nề.Tôi có từng tìm cách để níu kéo gia đình của mình không ư?Tất nhiên, rất khó để một người bình thường buông bỏ người thân của mình.Bao nhiêu năm, tôi đã cố gắng rất nhiều rất nhiều.Nhưng nhận lại đều là sự thờ ơ, ngờ vực.Có lẽ, mọi chuyện không thể quay lại tốt đẹp như trước sinh nhật mười lăm của tôi nữa.Họ luôn không hài lòng về tôi, bọn họ cũng đâu biết rằng, tôi cũng đã hoàn toàn thất vọng.Cảm chai lì, tôi cũng không còn muốn cố gắng lấy lòng hay níu kéo ai nữa cả.Tôi cả nhà lần nữa, nhếch miệng rồi đi thẳng ra ngoài."Chị, chị ơi, đừng đi. Hôm nay ở nhà một hôm đi. Hai bác rất nhớ chị, bác trai còn vừa khỏi ốm. Chị luôn không ở nhà...chị..."Minh Thùy lại không hết câu, giống như ta chỉ luống cuống mà lỡ mồm.Vừa hay Mạnh Kiên đúng lúc mở cửa bước vào.Hắn ở ngoài nghe điện thoại vốn không rõ hình vừa rồi, lúc này lại chỉ kịp nghe câu sau cùng của Minh Thùy.Thật quá trùng hợp.Ánh mắt Mạnh Kiên tối lại, hắn cau mày.Tôi hắn, cũng không có ý định giải thích.Cũng như lúc ở ngoài đường, Minh Thùy tôi là kẻ vô lương tâm tôi cũng không hề phản bác.Tôi còn mong ta trước mặt Mạnh Kiên xấu tôi nhiều thêm một chút.Tôi càng muốn hắn nhanh chóng có ấn tượng xấu về tôi. Càng tệ càng tốt.Có như , ngày tôi thoát khỏi hắn sẽ càng nhanh hơn.Tôi đi qua Mạnh Kiên, mở cửa bước nhanh ra ngoài.Ở đây hắn chưa có danh phận gì ngoài cái danh trai của tôi. Thế nên, hắn chỉ có thể quay lại gật đầu coi như chào hỏi cả nhà rồi chạy theo tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...