Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 9

Cửa thang máy mở ra, chúng tôi bước vào trong.

Dục Thành trầm mặc một lúc, lòng bàn tay siết chặt hơn một chút:

“Em... không sao chứ?”

“Không sao.”

Anh biết rõ quá khứ giữa tôi và Tiêu Dật.

Hiển nhiên, Tiêu Dật đã phản bội tôi.

Hơn nữa, là một cách phản bội vừa bạo liệt vừa kinh tởm.

Tôi thở dài một tiếng.

“Có chút ghê tởm thôi. Giá mà có nơi nào đó có thể gột rửa cả thân tâm thì tốt biết mấy.”

Dục Thành cúi xuống tôi, bất ngờ lên tiếng:

“Thật ra, có một nơi như thế.”

9

Anh lái xe đưa tôi đến một căn biệt thự thanh nhã ở ngoại ô.

Con đường nhỏ rợp bóng cây, bức tường phủ đầy dây leo xanh, yên tĩnh và lãng mạn.

Tôi đã mê mẩn ngay từ cái đầu tiên.

Khi bước qua khu vườn, qua sảnh chính, đẩy cánh cửa kính ở vườn sau ra, tôi bật thốt lên kinh ngạc.

Trước mắt là một cánh đồng hoa hồng đỏ rực, trải dài theo những ngọn đồi nhấp nhô, đẹp tựa như một bức tranh trong mơ.

Tôi phấn khích chạy tới, tiếng vang vọng khắp nơi.

Anh đứng dưới hiên tôi, ánh mắt và nụ đều chứa đầy dịu dàng.

Dục Thành kể với tôi rằng cánh đồng hoa hồng này là do tự tay trồng.

Khi buồn bực, khi suy sụp, khi đơn, thường một mình đến đây.

Nhổ cỏ, treo rèm cửa, ghế gỗ…

Đây chính là nơi ẩn mình, cách ly với thế giới.

“Sao lại trồng hoa hồng đỏ?”

“Vì nó giống chiếc váy đỏ của thiếu nữ, một lần là không thể rời mắt.”

Lòng tôi chợt ấm áp, suýt chút nữa muốn nhào vào lòng .

Khi tham quan biệt thự, tôi phát hiện rất nhiều thiết kế dành riêng cho nữ chủ nhân.

Rèm cửa màu xanh phấn, bàn trang điểm xinh đẹp, tủ trưng bày đầy những chiếc túi hàng hiệu trong phòng thay đồ.

Tôi tròn mắt , cầm từng chiếc túi lên ngắm nghía.

Mỗi chiếc túi này đều đáng giá bằng cả một căn nhà!

“Nếu em thích, sau khi kết hôn chúng ta sẽ ở đây.”

Dục Thành đứng bên cạnh, nhẹ giọng .

Kiếp trước, tôi chưa từng đến đây.

Khi bàn về hôn sự, dường như từng nhắc qua rằng đã chuẩn bị một căn biệt thự ở ngoại ô.

Nhưng tôi khách sáo từ chối, rằng mình thích sống trong thành phố.

Căn nhà mới của chúng tôi là một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

, số lần tôi đến căn hộ đó cũng đếm trên đầu ngón tay.

Giờ đây, người đàn ông trước mặt với chút e dè trong ánh mắt, tôi mỉm rạng rỡ:

“Được, em rất thích. Sau khi kết hôn chúng ta sẽ ở đây.”

Đôi mắt lập tức ánh lên vẻ rạng ngời, khóe mắt cũng cong lên.

Tôi sững sờ .

“Dục Thành, lên đẹp lắm, sau này có thể nhiều hơn không?”

Câu vừa thốt ra, bầu không khí bỗng chốc thay đổi.

Phòng thay đồ khá hẹp, một tia nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên người chúng tôi.

Chúng tôi đứng rất gần, đến mức có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của nhau.

Yết hầu khẽ chuyển .

Tôi cúi đầu xuống, mặt cũng nóng lên, định vài câu để dịu không khí, lại nghe giọng của vang lên trên đỉnh đầu.

“Được.”

Tôi bật .

Anh lúc nào cũng "".

Như thể không hề biết từ "không".

Chúng tôi ở lại biệt thự ba ngày.

Ở đây có đủ mọi thứ.

Bộ dưỡng da La Mer, các kiểu váy áo, giày dép, đồ ngủ, trang sức, thậm chí cả sữa trong tủ lạnh cũng đều là loại tươi mới nhất.

Buổi sáng, sẽ hái những bông hoa hồng còn đọng sương sớm đến gõ cửa phòng tôi.

Khi tôi tóc tai bù xù, mắt vẫn còn mơ màng, trước mắt lại là khuôn mặt mang ý của .

Lúc đánh răng trong nhà tắm, tôi bất giác nở một nụ .

Anh quả nhiên rất nghe lời.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tôi đã quen biết một Dục Thành hoàn toàn mới.

Anh rất giỏi nấu ăn.

Một miếng bò bít tết trên chảo kêu xèo xèo, mùi hương lan tỏa khiến tôi thèm thuồng không thôi.

Anh còn biết tự pha trà sữa.

Tôi và ngồi đối diện nhau trên ban công, bên cạnh là cánh đồng hoa hồng trải dài ngút ngàn, trước mặt là một chiếc bếp nhỏ.

Anh dùng đường phèn xào trà, tác thong thả, thuần thục như đã rất nhiều lần.

Anh còn có thể tay không bắt cá dưới sông.

Xắn tay áo lên, để lộ cánh tay cơ bắp, cúi người đứng dưới dòng nước, bỗng nhiên chớp lấy một cái, trong tay đã có một con cá quẫy đạp không ngừng.

Tôi đứng trên bờ, vui mừng vỗ tay nhảy lên.

Anh tôi , hình bóng phản chiếu trong làn nước gợn sóng, dịu dàng đến lạ.

Hoàng hôn buông xuống, dựng một giá nướng nhỏ bên bờ sông, vừa nướng cá, vừa trầm giọng kể về tuổi thơ của mình.

"Mẹ khi còn trẻ nhầm người, mất cả tiền bạc lẫn cảm, sau đó rơi vào con đường tăm tối.”

"Bà và Dục Phong quen nhau trong một hộp đêm, không có chút cảm nào, chỉ vì cần một người để dưỡng già mà sinh ra .”

"Anh lớn lên giữa những lời mắng nhiếc của mẹ và ánh mắt khinh bỉ của người đời.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...