Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 8

Không có kẻ thù ẩn náu.

Không có ai trở lại để trả thù.

Anh là người thống trị tuyệt đối trong thế giới của mình.

Loại bỏ hết các yếu tố bên ngoài, chỉ còn lại lý do về sức khỏe.

, tôi viện cớ cần kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân, kéo đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.

Khi đang đợi Dục Thành trước cửa phòng siêu âm, tôi bất ngờ gặp Tiêu Dật.

Tôi là người thấy ta trước.

Anh ta ngồi một mình ở góc, mày hơi nhíu lại, ánh mắt có chút trống rỗng.

Thầm kêu một tiếng xui xẻo, tôi quay người định rời đi.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.

"Mộ Nam!" Anh ta bật dậy, thoáng có chút hoảng loạn trong ánh mắt. “Em gì ở đây?”

"Bệnh viện nhà mở à? Tôi không đến chắc?" Tôi lạnh lùng đáp.

Tiêu Dật sững lại vài giây, rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Trong một tháng qua, em loạn đủ chưa?”

Tôi nhíu mày: “Làm loạn? Ai loạn chứ?”

Anh ta khó chịu tôi:

"Em chặn số của , đến nhà tìm cũng luôn không có ở nhà.

“Mộ Nam, dù bướng bỉnh cũng phải có chừng mực. Nếu em còn tiếp tục như , chúng ta... có lẽ sẽ thật sự kết thúc.”

Tôi bật : “Tiêu Dật, chúng ta chẳng phải đã sớm kết thúc rồi sao? Có cần tôi nhắc không, một tháng trước, chúng ta đã chia tay.”

Anh ta tôi chằm chằm một lúc, không hiểu vì sao, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng hơn:

"Mộ Nam, đã nghĩ kỹ rồi, lần trước cũng có chỗ sai, không để ý đến cảm của em. Anh đến nhà em thực ra là để xin lỗi.

“Văn Uyển đang kiểm tra bên trong, Mộ Nam, thực sự rất mệt.”

Vẻ mặt ta lúc này có chút phức tạp, vừa mệt mỏi, vừa yếu đuối, lại dường như mang theo chút mông lung.

Tim tôi khẽ thắt lại.

Tiêu Dật giờ đã đổi cách gọi thành "Văn Uyển", chẳng lẽ bọn họ đã…

"Giang Văn Uyển bị bệnh gì?" Tôi nhíu mày hỏi.

Ánh mắt ta lóe lên, biểu cảm thoáng chút không tự nhiên: “Cảm cúm.”

“Mộ Nam.”

Phía sau, Dục Thành gọi tên tôi, ánh mắt trầm lặng bước về phía này.

Tôi vội hỏi : “Kết quả thế nào?”

Sắc mặt dịu đi: “Không sao, tất cả đều bình thường.”

"Anh ta là ai?" Ánh mắt dò xét của Tiêu Dật rơi trên người Dục Thành.

Dục Thành liếc ta một cái, không chút biểu cảm, nhàn nhạt đáp:

“Tôi? Chồng sắp cưới của ấy.”

“Không thể nào.”

Tiêu Dật cau chặt mày, rất nhanh nghĩ thông: “Mộ Nam, em vì giận và Văn Uyển nên cố ý tìm một người đàn ông để chọc tức , đúng không?”

Tôi tức đến bật , dứt khoát nắm lấy tay Dục Thành, lớn tiếng :

“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi sắp kết hôn. Lời ấy cũng chính là lời của tôi, hiểu chưa, Tiêu Dật?”

Tiêu Dật trừng mắt tay tôi, giọng kìm nén cơn giận:

“Vậy là, em đã phản bội ?”

Giọng ta đột nhiên cao lên, những người xung quanh cũng quay đầu sang.

Tôi khẽ hừ một tiếng.

"Tiêu Dật, để tôi nhắc lại một lần nữa, một tháng trước chúng ta đã chia tay. Bây giờ tôi có hôn ai ngay trước mặt , cũng không có quyền chỉ trích tôi!

“Còn về phản bội... Rốt cuộc là ai phản bội ai, Tiêu Dật?”

Tôi ta, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và lạnh lùng.

Anh ta bị ánh mắt lạnh lùng của tôi cho cứng đờ, như thể bị ai đó dẫm trúng đuôi, lộ ra chút chột dạ và bối rối.

Tôi nhếch môi lạnh, đã rõ ràng rồi.

Quả nhiên, bọn họ đã lên giường với nhau.

Trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác chán ghét, không muốn thêm bất kỳ câu nào với ta nữa.

Tôi ngẩng đầu người đàn ông bên cạnh:

“Dục Thành, chúng ta đi thôi!”

Dục Thành dường như thoát khỏi sự bần thần, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm, đi thôi.”

Tôi nắm tay , bước thẳng về phía thang máy.

Bàn tay rất lớn, rất ấm, mang lại cho tôi cảm giác bao bọc dịu dàng.

Tận mắt chứng kiến Tiêu Dật và Văn Uyển bắt đầu mối quan hệ mờ ám, khoảnh khắc này, tôi khao khát khẳng định, bảo vệ, thương mãnh liệt.

Tôi không muốn buông tay.

Dục Thành cũng không buông tay.

Anh như mang một loại sức mạnh kỳ lạ, chỉ cần đứng bên cạnh , người ta liền có cảm giác an tâm, dường như mọi việc trên thế gian đều có thể giải quyết, đều nằm trong tầm kiểm soát.

Lòng tôi dần dần bình ổn, nhẹ nhõm hơn.

Khi đang chờ thang máy, từ góc hành lang vọng lại tiếng trò chuyện đầy tò mò của hai nhân viên vệ sinh.

“Cái lớn tiếng ở phòng siêu âm vừa nãy, có biết tối qua nửa đêm ta đưa kia vào bệnh viện vì bệnh gì không?”

“Biết chứ, vỡ hoàng thể. Cô bảo mấy đôi trẻ giờ mấy chuyện đó sao mà mạnh bạo thế cơ chứ.”

“Họ đâu phải vợ chồng.”

“Tiểu tam à? Nhìn kia còn có vẻ lớn tuổi hơn ta nữa.”

“Đúng ! Tôi còn nghe thấy ta gọi ta là... chị dâu!”

“Chậc…”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...