Rõ ràng gương mặt kia trông lạnh lùng, không biểu cảm, thế mà lại khiến tôi cảm thấy... có chút ngoan ngoãn.
Trợ lý Lan gõ cửa bước vào, đặt hai ly nước cam ép tươi lên bàn.
"Cảm ơn." Tôi gật đầu.
Cô ấy liếc tôi một cái, không gì, quay người định rời đi.
Dục Thành bất ngờ lên tiếng: “Trợ lý Lan.”
Cô quay lại, đôi mắt hơi ươn ướt , như thể chứa đựng chút ấm ức và bướng bỉnh.
“Cô trợ lý cho tôi bao lâu rồi?”
Cô mím môi, ngẩng cao đầu: “Từ ngày đầu tiên vào công ty, đến cuối tháng này là tròn ba năm.”
"Từ ngày mai, chuyển sang bộ phận hành chính việc." Giọng không chừa một chút đường lui.
Trợ lý Lan sững người, bật thốt: “Tại sao?”
Dục Thành hơi nhíu mày, vẫn trả lời.
“Tôi sắp kết hôn, tất cả trợ lý nữ đều phải thay đổi.”
Trợ lý Lan tái mặt, đứng ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng khó khăn thốt ra mấy chữ: “Tôi hiểu rồi.”
Tôi theo bóng lưng ấy rời đi, hỏi: “Trợ lý của không sao chứ?”
Dục Thành đưa ly nước cam cho tôi, nhàn nhạt : “Tiền trả đủ, thì không có gì là vấn đề cả.”
Động tác của rất chu đáo, lời và biểu cảm lại lạnh lùng, thờ ơ.
Một sự đối lập đầy mâu thuẫn.
Vừa rồi còn cảm thấy ngoan ngoãn... Tôi lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy.
Uống một ngụm nước cam, mắt tôi bỗng sáng lên.
“Giống cam gì thế? Vừa thơm vừa ngọt.”
Anh khẽ cong khóe môi, gần như không thể nhận ra.
“Giống cam này là bao hẳn một ngọn núi ở Cám Nam, tìm người trồng riêng. Sản lượng mỗi năm không nhiều. Em... thích uống không?”
"Thích chứ." Tôi gật đầu. "Vậy sau này, vì muốn nước cam ở chỗ , tôi phải đến thường xuyên hơn mới .”
“Ừm, em cứ đến bất cứ lúc nào.”
Khi câu này, ánh mắt sáng bừng.
Khi hai thư ký xách mấy túi đồ ăn ngoài đầy màu sắc vào, vẻ mặt họ tràn ngập kinh ngạc.
Nghe Dục Thành bảo bày hết đống đồ ăn này lên chiếc bàn việc bằng gỗ đỏ đắt giá, ánh mắt họ còn thêm phần chấn .
Tóm lại, hôm đó tôi và Dục Thành ở trong văn phòng gần như một tác phẩm nghệ thuật, cùng nhau thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn từ những hộp đồ ăn ngoài rẻ tiền.
Tôi ăn vô cùng vui vẻ.
Kiếp trước, hai năm cuối cùng tôi đắm chìm trong vòng xoáy cảm với Tiêu Dật, mệt mỏi không sao thoát ra, đánh mất nhiều niềm vui và đam mê trong cuộc sống.
Còn bây giờ, cuộc đời tôi đã có cơ hội để lại.
Tôi tin chắc rằng, người đàn ông trước mắt này là người mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm.
Cảm giác hạnh phúc trong cuộc sống và che chở này khiến mắt tôi hơi nóng lên.
Dục Thành ngồi đối diện tôi, ăn chậm rãi rất tập trung.
Như thể, không chỉ đang thưởng thức đồ ăn, mà còn cả từng giây phút ngắn ngủi trôi qua.
Ngay cả khi dầu từ hộp đồ ăn chậm rãi thấm vào đường vân của chiếc bàn gỗ đỏ, cũng chẳng thèm để tâm.
Tôi mỉm , cong mắt Dục Thành :
“Thời gian tới tôi sẽ đến đây ăn cơm mỗi ngày, không?”
Anh ngẩng đầu thẳng vào mắt tôi.
“Được.”
8
Trong tháng tiếp theo, tôi thường xuyên ghé thăm Dục Thành.
Bất kể tôi có báo trước hay không, đều luôn có mặt.
Trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, xuất hiện thêm một chiếc bàn ăn đôi tinh xảo.
Tôi và ngồi đối diện nhau, có lúc vừa ăn vừa trò chuyện.
Dần dần, chúng tôi trở nên thân quen hơn, cũng nhiều hơn một chút.
Ban đầu tôi nghĩ là người trầm lặng, không giỏi ăn .
Nhưng thực ra, hoàn toàn ngược lại.
Anh trả lời câu hỏi của tôi luôn ngắn gọn, đúng trọng tâm và với một góc độc đáo.
Khi có người gọi điện xin chỉ thị, đưa ra mệnh lệnh dứt khoát, nhanh gọn và chính xác.
Khi lắng nghe người khác , hơi mím môi thành một đường thẳng, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ chớp, trông vừa điềm tĩnh vừa tập trung.
Là người cái đẹp, tôi ngày càng thích ngắm gương mặt .
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã giấu rất kín.
Cho đến một lần, khi tôi đang chăm nghe điện thoại, nội dung cuộc gọi vốn rất nghiêm túc, khóe môi lại khẽ cong lên.
Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra, biết tôi đang .
Mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi lại chạm phải ánh mắt sáng rực, đầy nhiệt huyết của .
Dục Thành không ngại tôi chứng kiến lúc việc. Qua một tháng tiếp , tôi đi đến kết luận: cái chết của không phải do con người ra.
Từ trên xuống dưới trong công ty, ai nấy đều phục tùng , cung kính lễ phép.
Những đối thủ trước đây cũng bị trị đến ngoan ngoãn nghe lời.
Dục phu nhân và mấy người em cùng cha khác mẹ với đã sớm bị đẩy sang một quốc gia nhỏ ở Bắc Âu không ai biết đến.
Bạn thấy sao?