Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 6

Tôi muốn đến, để thương người đàn ông độc và sâu sắc này thật trọn vẹn.

Phần cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi chưa đọc hết, không biết đã trải qua điều gì sau đó, vì sao lại chết.

Nhưng, ông trời không vô duyên vô cớ để tôi sống lại lần nữa.

Lần này, tôi sẽ không chết.

Dục Thành cũng sẽ không.

6

Đứng dưới tòa nhà tập đoàn Dục Thị, tôi cảm thấy có chút xa lạ.

Dù đã từng vợ trên danh nghĩa của , tôi chưa từng đặt chân đến nơi này.

Khi lễ tân biết tôi đến tìm Dục Thành, họ lộ ra một chút chế giễu:

“Chủ tịch không gặp khách ngoài, thưa , mời về cho.”

Tôi nhíu mày, gọi bố để xin số điện thoại của Dục Thành. Chưa đợi chuông reo hết một nhịp, từ đầu dây bên kia đã truyền đến giọng trầm ổn:

“Chào Mộ Nam.”

Tôi không lấy lạ vì sao biết số điện thoại của tôi.

“Anh Dục, tôi đang ở sảnh dưới công ty của , muốn đến thăm một chút.”

Điện thoại chợt im lặng hai giây.

“Đợi một chút.”

Một phút sau, dáng người cao ráo trong chiếc áo sơ mi đen từ thang máy bước ra, sải chân nhanh về phía tôi.

Lúc Dục Thành đến gần, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt chỉ lướt qua tôi từ xa rồi cụp xuống.

"Anh Dục, tôi cờ đi ngang qua đây, muốn tham quan công ty của một chút, không biết có tiện không?" Tôi rạng rỡ .

Anh ngẩn ra tôi, khẽ đáp: “Tiện.”

Ngừng lại một chút, bổ sung thêm: “Anh có thể dẫn em đi tham quan.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên lễ tân, chúng tôi bước vào thang máy chuyên dụng.

Trong không gian kín, tôi cảm nhận hơi thở có phần cố gắng đè nén của người đàn ông bên cạnh, lồng ngực hơi phập phồng.

Không kiềm , tôi khẽ ho nhẹ một tiếng.

Thang máy mở ra, một người phụ nữ đẹp, có vẻ tri thức bước đến chào ngay:

“Họ rời cuộc họp đột ngột, tôi còn đang lo...”

Cô ta thấy tôi ở phía sau, câu chững lại, ngạc nhiên hai giây rồi hỏi:

“Chủ tịch, vị khách này là ai ?”

Dục Thành tôi một cái, có vẻ hơi do dự không biết nên giới thiệu thế nào, cuối cùng chỉ :

“Trợ lý Lan, pha một ly nước cam mang đến văn phòng tôi.”

Ánh mắt nghi ngại và cảnh giác của trợ lý Lan dừng lại trên người tôi.

Khi lướt qua nhau, tôi thân thiện mỉm với ta:

“Chào , tôi họ Mộ, là vợ sắp cưới của ấy.”

Trợ lý Lan hơi mở to đồng tử, ngay sau đó khẽ :

“Cô đây thật biết .”

Rõ ràng ta tự tin rằng mình đủ hiểu Dục Thành.

Bất ngờ, Dục Thành dừng bước, quay đầu lại.

"Cô ấy không . Cô Mộ là vợ sắp cưới của tôi.”

“Trợ lý Lan, từ giờ lời của ấy cũng như lời của tôi, hiểu chứ?"

Trợ lý Lan ngỡ ngàng, cắn nhẹ môi, thấp giọng đáp: “Tôi đã rõ, thưa chủ tịch.”

Văn phòng của Dục Thành mang phong cách thiết kế danh giá, đơn giản mà cao cấp.

Việc đầu tiên khi bước vào là tắt điều hòa.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên sofa.

Anh hơi cúi đầu, đôi chân dài thả lỏng, lại không lời nào.

Nếu không đọc qua cuốn nhật ký kia, tôi nhất định sẽ nghĩ là một người lạnh lùng xa cách. Theo tính cách của tôi trước đây, tuyệt đối không đời nào chủ thân.

Nhưng lúc này, người đàn ông ấy, tôi dịu dàng mở lời:

“Hôm nay tôi đến đây, là vì nghĩ rằng chúng ta đã định sẵn sẽ kết hôn, trước tiên nên quen với nhau một chút, Dục, thấy sao?”

"Ừ." Anh gật đầu.

“Tôi có thể gọi là Dục Thành không?”

“Được.”

“Vậy gọi tôi là Mộ Nam, hoặc Nam Nam, người nhà tôi đều gọi tôi như .”

“Được.”

Anh thực sự rất ít, dường như không giỏi giao tiếp, thậm chí có chút vụng về.

Tôi khó mà tưởng tượng thế nào để ngồi lên vị trí này.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Anh mím môi, những ngón tay trắng dài đan vào nhau, vì dùng sức mà các khớp hơi tái đi.

Lòng tôi mềm nhũn, lại hỏi:

“Dục Thành, đã ăn cơm chưa?”

7

Anh ngẩn người trong chốc lát.

“Chưa, không thường ăn trưa.”

Những năm gần đây, để duy trì tinh thần minh mẫn và đầu óc tỉnh táo, hầu như không ăn trưa, cũng vì thế mà thường xuyên bị đau dạ dày.

Tôi nghiêng đầu, nhẹ nhàng : “Vừa hay tôi cũng chưa ăn. Hay là gọi đồ ăn ngoài nhé? Chúng ta cùng ăn?”

Anh qua đời khi đang ở tuổi trung niên, không phải tai nạn thì cũng là bệnh tật.

Xét việc biết trước về cái chết của mình, khả năng cao là vì lý do sức khỏe.

Anh chớp mắt lặng lẽ.

“Được.”

Tôi hào hứng lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.

Không biết thích ăn gì, tôi bèn gọi vài món của quán này, thêm vài món của quán kia, loay hoay một lúc mới xong đơn hàng. Ngẩng đầu lên, thấy yên lặng ngồi ở một bên, ngay cả điện thoại cũng không đụng tới.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...