Năm hai đại học, khi tôi đứng chờ Tiêu Dật trước tòa nhà thí nghiệm vào buổi tối, cờ gặp mấy người công nhân đang sửa sân vận trong trường.
Bọn họ uống rượu say, rồi tiến lại gần, có ý đồ sàm sỡ tôi.
Tôi lớn tiếng kêu cứu, tòa nhà thí nghiệm nằm ở cuối sân vận , xung quanh hầu như không có ai.
Khi đang hoảng sợ tuyệt vọng, một nam sinh cao gầy mặc áo hoodie đen không biết từ đâu lao ra. Anh không một lời, chỉ dùng nắm mạnh mẽ đánh tới.
Cuối cùng, mấy kẻ đó chạy mất, nam sinh cũng bị thương, máu của loang ra trên nền đất.
Tôi vừa khóc vừa đòi đưa đến bệnh viện, chỉ lặng lẽ lau máu trên mặt, im lặng tôi một cái, rồi kéo mũ áo lên và quay người rời đi.
Tôi và Tiêu Dật từng đăng bài trên diễn đàn trường để tìm kiếm nam sinh dũng cảm này, mãi không tìm thấy.
... Hóa ra, đó là Dục Thành.
Còn một chuyện khác đã khuấy tâm tư tôi không ít.
Mùa đông năm tốt nghiệp, một trận bão tuyết trăm năm có một ập xuống, tuyết dày đến tận đầu gối, giao thông thành phố hoàn toàn tê liệt.
Tôi sốt cao đến 40 độ, nằm hôn mê trong bệnh viện trường, cần chuyển viện gấp.
Khi mọi người đều bó tay, tôi cảm nhận có ai đó mạnh mẽ cõng tôi lên lưng.
Từ trường đến bệnh viện lớn gần nhất cách năm cây số. Mơ hồ, tôi biết người đó cõng tôi, từng bước khó nhọc lún sâu trong tuyết mà đi.
Tiếng gió, tiếng thở dốc, kéo dài rất lâu.
Khi tỉnh lại, người tôi thấy là gương mặt của Tiêu Dật.
Yếu ớt, tôi hỏi: “Là cõng em đến đây sao?”
Anh kích và lo lắng ôm tôi nhẹ nhàng, chỉ liên tục : “Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Sau đó, y tá kể rằng hôm đó trạng của tôi rất nguy hiểm, nếu không đưa đi cấp cứu kịp thời, có thể mất mạng.
“Bạn trai của em thật tốt, trời tuyết lớn như thế, phải nhấc chân lên từng bước mới có thể đi , lại còn cõng em. Chắc ấy đã kiệt sức lắm!”
Tôi cảm vô cùng.
Có lẽ từ lần đó, tôi không chỉ xem Tiêu Dật như trai, mà còn thực sự xác định rằng sẽ là người đi cùng tôi cả đời.
Tôi nghĩ, trong hoàn cảnh ấy, không bỏ rơi tôi.
Thì tương lai, tôi cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ .
Nhưng…
Hóa ra người đã cõng tôi giữa gió tuyết, không dừng lại một bước nào trên con phố vắng.
Không phải Tiêu Dật.
Mà là Dục Thành…
Không thể tưởng tượng rằng, người đã viết nên những dòng nhật ký dịu dàng và tinh tế này trong suốt nhiều năm, cùng lúc lại đang trải qua một cuộc chiến tranh đoạt quyền kế vị khốc liệt và kỳ quái.
Người cha đặt lợi ích lên trên thân của , qua đời trần truồng trên cơ thể một ả điếm.
Người cùng cha khác mẹ bị tố cáo tham ô công quỹ, cuối cùng phải ngồi tù.
Còn , trong một vụ tai nạn xe hơi có chủ ý, bị đâm gãy một chân.
Những chuyện này, trong nhật ký chỉ nhắc qua vài nét bút.
Cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng viết một câu:
“Tôi cuối cùng đã đứng ở vị trí này, có vẻ như đã có thể chạm đến ánh trăng.”
Vì , buông thả con thú nhỏ ẩn mình trong lòng suốt nhiều năm.
Bằng cách liên hôn, đứng trước mặt tôi.
Khi nhận cuốn nhật ký này, tôi đang đi taxi ra sân bay.
Lúc đó, tôi vẫn chìm trong cú sốc bị Tiêu Dật phản bội, và để tránh sự quấy rầy của ta, tôi quyết định trốn đến một thành phố khác.
Vừa ra khỏi nhà, một gói hàng chuyển phát nhanh giao đến tay tôi, bên trong là một chiếc hộp đóng gói tinh xảo.
Tôi mở cuốn nhật ký trên xe taxi.
Khi xe chạy lên cầu vượt, để tránh một chiếc xe buýt mất phanh, tài xế đâm thẳng vào trụ xi măng của cây cầu.
Trước khi chết, tôi thấy cuốn nhật ký nhuốm máu bị gió thổi lật đến trang cuối cùng.
Trên đó, có một dòng chữ:
“Khi em xem cuốn nhật ký này, đã qua đời rồi.”
5
Tôi tắt điện thoại, nằm lì ở nhà hai ngày.
Hồi tưởng lại kiếp trước kiếp này, khóc một trận, rồi lại một trận.
Đến ngày thứ ba, tôi bò dậy từ trên giường.
Mở điện thoại, Tiêu Dật chỉ gửi một tin nhắn WeChat, ngắn gọn và lạnh lùng:
[Em như , là muốn chia tay sao?]
Tôi đáp: [Đúng, chia tay.]
Nói xong, tôi ném điện thoại đi, thở dài một hơi thật sâu.
Nhìn vào gương, thấy mình trẻ hơn năm tuổi, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài, mọi thứ đã đổi thay.
Ngắm ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi quyết định đi tìm Dục Thành.
Phần lớn thời gian, ở trong văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Dục Thị.
Ngăn cách bởi sinh tử, thương và chia ly.
Tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Bạn thấy sao?