Bởi vẫn luôn nghĩ rằng khung cảnh đó chỉ là ảo giác trong phút chốc cảm mãnh liệt.
Gương mặt của ấy thanh tú ngọt ngào, toát lên sức sống tươi mới.
Đôi mắt sáng ngời như ánh sao, chan chứa vẻ đẹp và sự thuần khiết.
Cô nghiêng đầu, mỉm đầy thân thiện.
Đó là lần đầu tiên, có người khen ngợi mà không mang theo ác ý.
Cũng là lần đầu tiên, thật sự cảm nhận ... vẻ đẹp của người khác giới.
Kinh tâm phách, hoàn toàn không phòng bị.
Kể từ ngày hôm ấy, trong cuộc đời hoang vu và tuyệt vọng của , dường như vô rơi rớt vào một tia nắng không thuộc về mình.
Anh nhận ra rằng, thế giới này thực sự có những điều tươi mới và quyến rũ.
Và phát hiện bản thân mình... đã có lòng tham.
Những gì ghi chép về hai lần gặp mặt trong cuốn nhật ký đó, tôi hoàn toàn không hề có chút ấn tượng nào.
Chỉ nhớ rằng, năm tôi mười tám tuổi, bố tôi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đầu tư vào một khu nghỉ dưỡng, mùa hè năm đó tôi thường đến đó vui chơi.
Đúng là tôi từng nuôi một chó poodle trắng.
Cũng từng mê mẩn hình tượng sát sinh hoàn đầy phong trần.
Sau đó, đã thi đỗ vào trường đại học mà tôi theo học. Về quá trình, chỉ nhắc đến vỏn vẹn một câu: “Đã trả một cái giá nào đó.”
Khi ấy, tôi lại đang say mê đuổi theo bước chân của Tiêu Dật.
Trong một lần tranh luận giữa các trường, tôi bị đánh bại khi phần kết luận cho đội đối thủ. Chính sự điềm tĩnh và lý trí của đã khiến tôi ngay lập tức bị cuốn hút.
Lúc đó, tôi là một tự tin và phóng khoáng.
Thích ai thì thẳng, vừa mắt ai thì theo đuổi.
Bạn bè trêu tôi là con lại đi theo đuổi con trai, tôi hếch cằm kiêu ngạo đáp:
"Tôi chỉ thích những người không thích mình thôi.
“Còn những người thích tôi, tôi lại không thèm!”
Câu này, từng lan truyền rộng rãi.
Tin tức lan truyền đến tai Dục Thành, khi ấy chỉ ghi lại một câu nhẹ nhàng trong nhật ký:
“Tôi đứng giữa núi và biển, còn em ở trên tầng mây mờ ảo.”
Anh chưa từng thực sự xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng dường như, cả thế giới của , chỉ toàn là tôi.
Anh biết khi nào tôi mua áo mới, cắt tóc mới, đổi ốp lưng điện thoại.
Anh biết tôi đạt giải nhì cuộc thi diễn thuyết, lại trượt môn toán.
Anh biết tôi thích ăn đậu xiên của ông Vương ở làng Tây Nam, thích uống nước cam vắt tươi.
Anh mình là kẻ nhút nhát, yếu đuối, tự ti, như con chuột chui rúc trong góc tối, vừa ghét bỏ bản thân, vừa tỉnh táo trầm luân.
Ngay cả khi gặp tôi trực tiếp, cũng không dám thực sự ngẩng đầu .
4
Anh không phải chưa từng thử bước đến trước mặt tôi.
Năm thứ hai sau khi nhận về nhà họ Dục, Dục Phong bất ngờ phát hiện đứa con trai mà mình không mấy để tâm lại có tài năng hiếm thấy trong kinh doanh, kèm theo sự quyết đoán và lạnh lùng. Kể từ đó, ông bắt đầu thử bồi dưỡng .
Khi hoàn cảnh dần cải thiện, trái tim cũng nhen nhóm một tia khát vọng.
Ngày hôm ấy, mua một bó hoa hồng đỏ rực, cắt tóc mới, với lòng hồi hộp không nguôi, chuẩn bị đến gặp tôi.
Trên đường ra ngoài, cờ gặp một nhóm nữ sinh trẻ. Họ đẩy ở giữa ra, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, rồi mạnh dạn tỏ với .
Đúng lúc ấy, người cùng cha khác mẹ lái xe đi ngang qua.
Hạ cửa kính xe, ta mỉm chào, liếc nhóm nữ sinh rồi nhàn nhã :
“Cậu đang sao? Đừng quên cho người ta biết, mẹ cậu chết vì bệnh S nhé.”
Ánh mắt của những trẻ đổ dồn về phía , mang theo sự kinh hãi, thương , và lúng túng…
Cô vừa tỏ vội tìm một cái cớ, quay người chạy đi mà không hề ngoảnh lại.
Khoảnh khắc đó, chợt nhận ra một điều:
“Mình mãi mãi không thể đường đường chính chính đứng trước mặt ấy.”
Hôm đó, lần đầu tiên thủ, đánh gãy mũi người cùng cha khác mẹ.
Hình cho hành ấy là một tháng bị giam lỏng.
Sau này…
Anh chỉ lặng lẽ để lại một chiếc ô khi thấy tôi bị mưa giữ chân dưới tòa nhà giảng đường, rồi tôi nở nụ rạng rỡ và cũng mỉm theo.
Khi tôi chờ Tiêu Dật trước tòa nhà thí nghiệm vào buổi tối, chống cằm ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây, âm thầm đứng đó đợi cùng tôi.
Vào ngày sinh nhật của tôi, lặng lẽ bày một màn pháo hoa vô danh ngoài cửa sổ ký túc xá.
Trong nhật ký, viết lại vô số chuyện tôi chưa từng hay biết bằng một giọng văn tràn đầy cảm chân thành.
Tôi vừa cảm khái, vừa mơ hồ.
Cô miêu tả trong nhật ký, dường như là tôi lại không phải tôi.
Cô ấy quá đẹp đẽ, quá hạnh phúc, giống như mặt trời treo cao trên bầu trời, khó mà với tới.
Còn tôi, có tài đức gì để xứng đáng với ấy?
Điều thực sự khiến tôi nhận ra mình và " ấy" là một, lại là hai sự việc.
Bạn thấy sao?