Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 3

Và vốn dĩ, tôi không hề xuất hiện ở đây.

“Bố, người đàn ông này trông quen quen nhỉ?”

Tôi người đàn ông trước mặt đang đứng yên bất , mỉm .

Hàng mi dài của Dục Thành khẽ run lên một chút.

“À, Nam Nam, đây là cậu Dục. Đây là con tôi, Mộ Nam.”

Bố tôi vội vàng xoa tay, giới thiệu.

Anh chậm rãi đứng lên, đưa tay về phía tôi, giọng trầm ổn và bình thản:

“Cô Mộ, lần đầu gặp mặt, rất vui quen.”

Rất vững vàng, rất điềm tĩnh.

Anh mang hình ảnh của một người bề trên, lặng lẽ tỏa ra áp lực khiến người khác không dám chống lại.

Thế , trong cuốn nhật ký kia, đã dành một đoạn rất dài để ghi lại buổi gặp chính thức đầu tiên giữa tôi và .

Từ trang phục đến kiểu tóc của tôi, từng câu tôi , từng biểu cảm của tôi, tất cả đều miêu tả tỉ mỉ bằng từng con chữ.

Anh viết rằng, lúc đó lòng như sóng biển dậy sóng, suýt chút nữa không thể kìm nén mà vỡ òa ra ngoài.

Tôi liếc mắt xuống chân .

Trong chiếc quần tây thẳng nếp, bên dưới đầu gối chân trái là một chiếc chân giả.

Điều này không phải bí mật gì.

Đó là cái giá đã trả trong cuộc chiến tranh giành quyền lực khốc liệt.

Nhưng đồng thời, đây cũng là nỗi tự ti lớn nhất mà mang trong lòng khi đứng trước tôi.

Anh nhận ra ánh mắt tôi dừng lại.

Ngón tay khẽ run, gần như không thể kiềm chế , muốn rụt tay về.

Tôi đưa tay ra, nắm chặt lấy tay , nhẹ nhàng đủ vững vàng.

“Anh Dục, rất vui quen với .”

Đôi mắt đen sâu thẳm của lặng lẽ tôi, rất nhanh sau đó lại cụp xuống, giọng trầm thấp:

“Cô Mộ, tôi cũng rất vui quen với .”

Bố tôi hắng giọng, khó nhọc mở lời:

“Cậu Dục, thật ngại quá, chuyện cậu đề cập, con tôi…”

"Bố." Tôi cắt ngang lời ông.

“Người mà bố muốn con kết hôn, chính là Dục đây sao?”

Bố tôi giật giật khóe miệng, khô khốc:

“À, đúng .”

“Vậy thì con đồng ý.”

Hai người đàn ông lập tức im lặng.

Bố tôi ngẩn người, chớp chớp đôi mắt tròn, bối rối :

“Nam Nam, không phải con... Ơ, sao lại...”

“Bởi vì con cảm thấy, Dục rất thuận mắt.”

Người đàn ông đang đứng lặng kia bỗng ngẩng lên, đôi mắt tĩnh lặng thẳng về phía tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy cả đại dương trong mắt .

Biển xanh, yên ả, sâu thẳm không đáy.

“Được, thì quyết định như thế.”

Anh hạ mắt xuống, giọng lạnh nhạt.

Sau khi Dục Thành rời đi, tôi lập tức bước vào thang máy, lên phòng ngủ ở tầng ba. Kéo nhẹ rèm cửa, tôi về phía khúc quanh con đường nhỏ cách đó không xa.

Dưới những tán cây xanh um tươi tốt, chiếc Cullinan màu đen đang đỗ bên đường.

Bóng dáng cao lớn đứng lặng bên cạnh xe, dáng người thẳng tắp đầu hơi cúi xuống, như đang trầm tư điều gì đó.

Anh từng , mỗi lần rời khỏi đây, đều đứng ở đó chừng nửa tiếng.

Nhìn người đàn ông không để lại quá nhiều dấu ấn trong cuộc đời tôi, lòng tôi bất giác dâng trào cảm .

Nhớ lại cuốn nhật ký ấy, nơi đã ghi chép lại từng trang thời gian chín năm từ một thiếu niên dần trưởng thành thành một người đàn ông, và mối thầm lặng, bí mật rực rỡ mà dành cho tôi…

3

Anh , lần đầu tiên gặp tôi là vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của .

Lúc đó, đang đứng ở rìa vách đá, chuẩn bị nhảy xuống.

Bên dưới là con đường núi uốn lượn, ngập tràn cây xanh và lớp lớp núi đồi trùng điệp, bỗng chợt xuất hiện một sắc đỏ rực rỡ.

Đó là một mặc chiếc váy đỏ, vui vẻ đuổi theo một chó nhỏ màu trắng.

Vạt váy tung bay, tiếng trong trẻo vang vọng khắp núi rừng.

Khi đó, bất chợt nghĩ:

“Không thể để sự ô uế của mình bẩn khung cảnh tươi đẹp này.”

Lần thứ hai gặp mặt, là khi xuất hiện tại buổi tiệc kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Dục Thị, với tư cách con ngoài giá thú của Dục Phong.

Khi ấy, vẫn chưa học cách điềm tĩnh đối diện với những ác ý chứa đầy tâm cơ.

Người phụ nữ thanh lịch, trang nhã là phu nhân Dục Thị, mỉm dịu dàng lại buông lời cay độc: “Mẹ cậu là làng chơi.”

Những người em cùng cha khác mẹ thì lịch sự đến mức châm biếm: “Nghe cậu bị bắt nạt và phải nhờ người xin vào bằng cửa sau?”

Giữa những lần phủ nhận đầy nhục nhã, dần nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ hoe.

Bọn họ mỉm , kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc sụp đổ, mất kiểm soát và bẽ mặt.

Ngay khi cảm sắp bùng nổ, một giọng ngọt ngào, trong trẻo như xé toạc màn sương hỗn loạn, vang lên bên tai đang ù đặc của :

“Chào , mình thấy góc nghiêng của rất đẹp, giống sát sinh hoàn lắm, có thể chụp một bức ảnh không?”

Anh ngơ ngác quay đầu, bắt gặp một gương mặt rạng rỡ.

mặc váy đỏ trên núi hôm ấy.

Anh quá đỗi ngạc nhiên.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...