Một cảm giác bất lực như định mệnh tràn ngập trong tôi.
Toàn thân run rẩy, tôi kinh hãi tột độ.
Chẳng lẽ kết cục vốn dĩ không thể thay đổi?
Một tiếng nổ lớn vang lên…
Thế giới trước mắt quay cuồng. Chiếc xe đang chạy tốc độ cao bị lật nhào, va mạnh vào trụ cầu.
Phần đuôi xe lập tức bốc cháy.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi xăng nồng nặc.
Qua tầm mờ mịt, tôi thấy Tiêu Dật trên ghế lái với khuôn mặt đầy máu, bất .
Cơ thể tôi bị dây an toàn siết chặt, đôi chân bị kẹt chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Người qua đường hoảng loạn kêu gào, không ai dám lại gần.
“Có người vẫn còn sống trong đó!”
Tôi tuyệt vọng đám đông ở xa, trong lòng thầm :
Dục Thành, nhất định phải sống thật tốt…
Máu trên trán chảy xuống che khuất tầm mắt, trong sắc đỏ ấy, tôi dường như thấy một bóng dáng cao lớn, đang lao nhanh về phía tôi.
“Không thể qua đó! Chiếc xe có thể nổ bất cứ lúc nào!”
“Không cứu đâu, người phụ nữ đó nửa thân dưới bị kẹt rồi!”
“Chàng trai kia, đừng liều mạng!”
Tôi thấy gương mặt của Dục Thành.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, bình tĩnh quan sát trạng của tôi.
Thử vài tác, chiếc ghế không nhúc nhích chút nào.
Ngọn lửa phía sau càng lúc càng lớn, xăng chầm chậm lan đến gần.
Tôi khóc, :
“Dục Thành, không thể cứu nữa, mau rời đi!”
Anh khẽ chớp mắt, mỉm tôi:
“Nam Nam, đừng sợ. Anh sẽ ở bên em.”
Nói xong, dứt khoát ngồi xuống đất.
Đám đông xung quanh xôn xao kinh hãi:
“Anh ta không cần mạng nữa sao? Không cứu thì phải chạy chứ!”
“Anh ta không phải là...”
“Trời ơi! Anh ta định 44 cùng ấy!”
“Không thể tin nổi!”
Dục Thành ánh mắt bình thản, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Nam Nam, trán em chảy máu rồi, có đau lắm không?”
Tôi yếu ớt đến mức không thể nên lời.
Anh đỏ hoe khóe mắt, đầy vẻ đau lòng tôi một lúc.
Rồi cẩn thận cúi đầu, hôn lên trán, lên mặt, và lên môi tôi, kèm theo một tiếng thở dài trầm thấp:
“Nam Nam, em, đến chết cũng không đổi.”
Trong biển lửa, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
16
Hiệu ứng cánh bướm đã phát huy tác dụng.
Trong huống ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc xe cứu hỏa vừa trở về sau nhiệm vụ chạy ngang qua cầu vượt.
Chúng tôi cứu ra ngoài chưa đầy một phút thì chiếc xe phát nổ.
Tiêu Dật qua đời trên đường đưa đến bệnh viện.
Giang Văn Uyển không chết, do va chạm ảnh hưởng đến thần kinh, ta bị mù cả hai mắt, đồng thời sẽ phải đối mặt với các hình pháp luật sắp tới.
17
Chân tôi bị thương nhẹ, nằm viện ở phòng VIP suốt một tuần.
Tôi không cho Dục Thành bước vào phòng dù chỉ một lần.
“Anh xem mạng sống của mình không ra gì, bỏ là bỏ, sau này em sao dựa dẫm vào ?
“Anh không biết trân trọng bản thân, em cũng sẽ không trân trọng .”
Tôi rất giận.
Chỉ chút nữa thôi, ấy đã uổng mạng cùng tôi rồi.
Nghĩ đến điều đó, tôi chỉ muốn đập đầu mấy cái cho hả giận.
Anh đứng ngoài cửa, vẻ mặt vừa buồn bã vừa bất lực:
“Nam Nam, đừng giận nữa. Bác sĩ em cần tĩnh dưỡng, quá không tốt đâu.”
Tôi lạnh lùng, không .
Anh cứ đứng ở cửa, cũng không chịu đi.
Hồi lâu, bỗng nghe một tiếng rên trầm thấp.
Tôi ngẩng đầu, nghi ngờ :
“Anh sao ?”
Anh khẽ nhíu mày:
“Chân giả của thực ra không thể đứng quá lâu.”
“Trước giờ chưa nghe gì cả.”
“Trước đây quen nhịn không . Nhưng em bảo phải biết trân trọng bản thân, nên nghĩ tốt hơn là nên ra.”
Tôi mím chặt môi, liếc một cái, rồi lại một cái nữa.
“Vào đây ngồi đi.”
Khóe môi cong lên, lập tức sải bước vào, ngồi xuống giường tôi.
Tôi trừng mắt :
“Em bảo vào là ngồi sofa, ai cho ngồi lên giường em?”
Anh xoa xoa trán, lắc đầu :
“Ngồi sofa thì không .”
“Không cái gì?”
“Không hôn em .”
Giây tiếp theo, nghiêng người tới, mạnh mẽ chiếm lấy môi tôi.
……
Đó vốn chỉ là một nụ hôn.
Về sau, không biết sao lại chuyển hướng, càng lúc càng không thể dừng lại.
Giữa những hơi thở gấp gáp, tôi hỏi :
“Không phải bảo để em tĩnh dưỡng sao?”
Anh không ngừng tác, vừa vừa giải thích:
“Vận vừa phải, cũng có lợi cho thư giãn thân tâm.”
“Cái này mà là vừa phải à?”
“Bà xã, nhịn lâu lắm rồi, em thông cảm chút đi.”
“Thông cảm bao lâu?”
“Sắp xong rồi.”
Trời dần ngả tối.
Trong phòng, những người nhau tràn đầy ý.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm quang đãng bỗng rực sáng, mấy chùm pháo hoa ngũ sắc nở rộ.
Những tia sáng ấy như đâm thẳng vào những vì sao lấp lánh nơi chân trời.
Đó chính là cảnh đẹp nhất của nhân gian.
Hết
Bạn thấy sao?