Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 15

Anh mỉm nhẹ, giọng ôn hòa:

“Thời gian qua, luôn cảm thấy mình như đang mơ. Sao có thể, bỗng nhiên có em? 

Anh thường thấy khó tin, thậm chí nghi ngờ thế giới này đã xảy ra nhầm lẫn gì đó, nếu không, sao lại may mắn đến .

“Em kiếp trước, chúng ta chỉ ngắn ngủi liên hôn một năm, lạnh lùng như hai người xa lạ. Thật ra, từ lúc đề xuất chuyện liên hôn, đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó.”

“Cuốn nhật ký đó thực sự có. Nhưng từ khi em đến bên , không viết nữa. Viết nhật ký là cách nhà tâm lý dạy để xoa dịu khi cảm bị đè nén đến cực hạn, gần như không thể chịu đựng thêm.”

“Thật đáng tiếc, ở thế giới đó cuối cùng không thể bên em. Anh ta không may mắn như . Nhưng rất biết ơn ta, bởi vì nhờ ta, em đã thấy .”

Cảm trong lòng tôi dâng trào, nước mắt không ngừng rơi.

“Nhưng ta đã chết, em không biết chết thế nào.”

“Em rất sợ, Dục Thành, chúng ta hãy cùng đi tìm Tiêu Dật, ta muốn bao nhiêu tiền cũng đưa, chỉ cần ta cho chúng ta sự thật.”

Dục Thành đứng dậy, bước đến bên tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

Rồi khẽ khàng ôm tôi vào lòng.

Rất lâu sau, một giọng nhẹ nhàng mơ hồ vang lên từ trên đỉnh đầu tôi.

“Anh nghĩ, biết mình đã chết như thế nào.”

Toàn thân tôi lập tức căng cứng.

Anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi như muốn an ủi, rồi tiếp tục:

“Anh luôn cảm thấy mình là một người không may mắn. Thuở nhỏ bị mẹ ruột ruồng bỏ, lớn hơn một chút, bị người đời khinh thường và bắt nạt.”

“Sau khi tìm cách trở lại Dục gia, càng phải trải qua sự lạnh nhạt, vô giữa người thân, những âm mưu toan tính, thậm chí suýt mất mạng.”

“Những người bên cạnh , đều rời bỏ bằng những cách đau đớn nhất. Đôi khi tự hỏi, liệu sự tồn tại của mình có phải là một sai lầm…”

“Anh không có nhiều lưu luyến với thế giới này. Điều duy nhất giữ chân ... chỉ có em. Nam Nam, nếu không phải sự xuất hiện cờ của em, có lẽ đã sớm biến mất khỏi thế giới này rồi.”

“Dù đã có quyền thế, danh vọng, rất rõ ràng trong lòng, tất cả những thứ đó chỉ để giúp có thể đứng trước mặt em như một con người thực thụ.”

“Thế giới của sinh ra vì em, chỉ có em.”

“Có lẽ, đã 44.”

“Anh từ lâu đã có một ý nghĩ mơ hồ: Chỉ cần em vẫn còn ở đó, vẫn chưa thuộc về ai khác, sẽ có lý do để tiếp tục sống. Nhưng nếu một ngày, em kết hôn, em chọn ở bên người khác trọn đời... thì đó chính là lúc rời khỏi thế giới này.”

“Kiếp trước, chắc đã như .”

Anh bình thản, dứt khoát thổ lộ từng lời, dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể về tiền kiếp và hiện tại của một người đàn ông đã thầm đến chết.

Tôi vùi mặt thật sâu vào lồng ngực , vai run lên, khóc không thành tiếng.

15

Giang Văn Uyển bất ngờ tìm đến tôi.

Tại bãi đỗ xe ngầm, ta chặn đường tôi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy guộc, xương xẩu.

“Con của tôi không còn nữa, Tiêu Dật ép tôi phải bỏ đứa bé.”

Tôi sững sờ.

Tiêu Dật đã trùng sinh, ta và đứa bé trong bụng Giang Văn Uyển từng có bốn năm gắn bó cha con, sao lại ép ta thai?

Đôi mắt ta ánh lên vẻ đau đớn, tiếp tục : “Phẫu thuật bị băng huyết, tử cung cũng bị cắt bỏ. Sau này, tôi mãi mãi không thể mẹ nữa.”

Nhìn biểu cảm của ta có gì đó không đúng, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

“Cô tìm tôi gì?”

Cô ta tôi, ánh mắt bỗng có chút mơ hồ:

“Tiêu Dật trở nên rất kỳ lạ, ấy không để ý đến tôi nữa. Có lúc tôi, ánh mắt thậm chí đầy căm hận. Nhưng ấy hận tôi vì cái gì chứ? Tôi đã chưa đủ sao?”

“Có phải đã mê hoặc ấy không?”

“Mộ Nam, đã kết hôn rồi. Tôi giờ thảm như thế này, chẳng còn gì nữa. Tôi cầu xin , đừng tranh giành Tiêu Dật với tôi nữa, không?”

Vừa , ta vừa muốn lao đến níu lấy tay tôi.

Tôi mạnh mẽ đẩy ta ra, tránh xa:

“Giang Văn Uyển! Tôi và Tiêu Dật sớm đã không còn bất kỳ liên quan gì. Chuyện giữa ta, đừng kéo tôi vào! Nếu lần sau còn xuất hiện trước mặt tôi thế này, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Về nhà, tôi kể lại chuyện này với Dục Thành.

Anh trầm ngâm một lúc rồi : “Tiêu Dật và Giang Văn Uyển ở kiếp trước có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Em là sau khi chết mới trùng sinh, xem ra Tiêu Dật cũng .”

Vẻ mặt nghiêm nghị: “Mộ Nam, cần điều tra rõ chuyện của Tiêu Dật. Thời gian này em cố gắng không ra ngoài. Từ ngày mai, sẽ sắp xếp hai vệ sĩ đi cùng em. Nếu đến nhà ba em, nhất định phải có vệ sĩ đi theo.”

Tôi gật đầu.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...