Sắc mặt Giang Văn Uyển trắng bệch, cắn chặt môi, không lời nào.
Trong lòng tôi đang cảm thấy vô cùng hả hê, thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Tiếng bước chân từ gần đến xa, dần biến mất.
Tôi nheo mắt ra xa, cuối con đường, ánh đèn xe lóe lên một cái, màn đêm bừng sáng rồi lại trở về tĩnh mịch.
Tôi đột nhiên nhận ra, là Dục Thành!
Anh ấy có thói quen mỗi lần rời khỏi đây đều ngồi lặng yên một lát rồi mới đi.
Vậy nên, những lời tôi vừa , ấy đều nghe thấy!
Tôi lập tức quay người vào nhà, vội vàng lấy chìa khóa xe, chạy thẳng ra ngoài.
Tiêu Dật gọi tôi lại.
Tôi chẳng hề bận tâm, trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng tột độ.
Người đàn ông đó, bất kể chuyện gì cũng có thể lý trí phân tích, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ấy. Nhưng chỉ riêng chuyện liên quan đến tôi, ấy lại nhạy cảm và rụt rè.
Những lời tôi cố ý vừa nãy, ấy nhất định đã hiểu lầm, đến cả việc xuất hiện để chất vấn cũng không dám!
Tôi lái xe thẳng đến biệt thự.
Quả nhiên, xe của Dục Thành đang đậu trước cổng.
Tôi xuống xe, chạy ngay vào biệt thự, thậm chí giày rơi cũng không quan tâm.
Trong nhà rất tối và yên tĩnh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ tầng hai.
Chân trần băng qua phòng khách, tôi bước lên cầu thang, đến cửa phòng ngủ chính, và ngay lập tức thấy Dục Thành.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn, ấy yên lặng dựa vào đầu giường.
Đầu ngả ra sau, khuôn mặt bị che bởi một chiếc váy ngủ màu rượu vang đỏ.
Đó là chiếc váy ngủ lụa tôi đã mặc lần trước.
Tôi lặng lẽ một lúc, rồi từng bước tiến lại gần.
Đứng trước mặt , tôi đưa tay gỡ chiếc váy ra.
Khoảnh khắc ấy mở mắt, tôi cúi xuống, hôn .
Anh có vẻ không dám tin, ánh mắt tôi ngây dại.
Tôi ngồi lên đùi , chậm rãi tháo từng nút áo sơ mi của .
Xương quai xanh hơi nhô.
Lồng ngực rắn chắc.
Cơ bụng săn chắc nhấp nhô.
Chỉ lộ ra một chút dưới ánh đèn mờ, mang theo sự mê hoặc.
Tôi mặc kệ mọi thứ, tiếp tục cởi thắt lưng của ấy.
Anh run rẩy nắm lấy tay tôi:
“Chân của ... sẽ em sợ.”
Tôi cúi xuống, hôn từ từ dọc xuống, cuối cùng dừng lại trên chiếc chân giả của .
Đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc.
“Nam Nam, em biết mình đang gì không?”
Tôi đứng thẳng người, ra lệnh:
“Đừng hỏi.”
“Hãy em!”
Tối hôm đó, Dục Thành đối đãi tôi như một nữ hoàng.
Anh cúi đầu phục tùng, tôn tôi chuẩn mực.
Dốc toàn lực, suốt cả đêm chỉ để chăm chút cảm của tôi.
Bên tai không ngừng gọi tên tôi:
“Nam Nam, Nam Nam...”
Anh thở dốc, nhẹ nhàng đón nhận tôi, thấu hiểu mọi điều tôi mong muốn, đáp ứng mọi điều tôi cần.
Cả người tôi như chìm trong một đám mây hỗn loạn mà nhẹ nhàng trôi nổi.
Bay theo gió, vừa trọn vẹn vừa thỏa mãn.
Lại giống như đang nằm trong dòng suối trong vắt, dòng nước mát dịu mơn trớn khắp cơ thể tôi.
Từ trong ra ngoài, tôi tận hưởng một sự gột rửa chân thành nhất.
Tôi thấy trước mắt những chùm pháo hoa rực rỡ bung nở liên tiếp.
Chỉ cảm thấy đẹp đến mê hồn, hoàn toàn quên mình.
Chỉ nhớ khi thiếp đi, ngoài cửa sổ trời đã tảng sáng.
……
Ngày hôm sau mở mắt ra, đã là buổi chiều.
Bên cạnh không có ai, rèm voan trắng nhẹ nhàng tung bay, trước cửa sổ là một bó hoa hồng lớn rực rỡ.
Xuống giường, toàn thân đau nhức như rã rời, khiến tôi phải nhăn nhó một lúc.
Xuống lầu không thấy Dục Thành, tôi biết ấy ở nhà.
Bởi vì trên bàn ăn đã bày sẵn một khay trái cây tinh tế, còn trong bếp có nồi canh nghi ngút khói, thơm phức lại đậm đà.
Tâm trạng tôi phấn khởi, liền ra vườn hồng dạo một vòng.
Lúc ôm một bó hồng lớn quay về, lại bắt gặp một bóng dáng cao lớn như tượng đá đứng lặng trước cửa.
Anh cúi đầu không nhúc nhích, trông có vẻ đơn lại rệu rã, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi nghi hoặc gọi: “Dục Thành.”
Anh đột ngột quay lại, bước nhanh hai bước, ôm chặt lấy tôi.
Cơ thể lại đang khẽ run.
Tôi sững người: “Dục Thành, đã xảy ra chuyện gì ?”
Hơi thở ấm áp của phả bên tai tôi, từ gấp gáp đến chậm rãi, dường như cuối cùng đã bình tĩnh lại.
“Anh cứ nghĩ em đi rồi.” Anh khàn giọng .
Tôi lập tức bật , nhẹ nhàng vỗ lưng :
“Em đi hái hoa. Hơn nữa, xe của em vẫn còn đậu bên ngoài mà, không thấy sao?”
“Quên mất rồi.”
Trong lòng tôi vừa cảm lại vừa đau lòng.
Một người nhạy bén và mưu lược như , lại không nghĩ ra điều đơn giản đó, rõ ràng là vì lo lắng mà mất trí.
“Những lời tối qua đó, em chỉ tức giận họ cố thôi.” Tôi đột nhiên cảm thấy tủi thân, “Anh lại không hỏi em câu nào đã bỏ đi ngay, nếu em không phát hiện ra , chẳng phải em sẽ ôm cục oan lớn lắm sao.”
Bạn thấy sao?