Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 12

Đồng tử Tiêu Dật đột ngột co rút, sau đó cơn giận trào lên gương mặt:

“Nam! Em quá đáng rồi! Sao em có thể ra những lời như ?”

“Nhưng lại đấy thôi!”

Tôi không muốn phí thêm thời gian, không nhịn ngắt lời ta:

“Hôm đó gặp ở bệnh viện, đó là lần đầu hai người ngủ với nhau sao?”

Gương mặt ta tái nhợt, đôi môi run rẩy.

“Lần đầu đã đủ mãnh liệt để khiến người quý nhất bị vỡ hoàng thể sao?”

“Tuần trước, hai người đã đến bệnh viện xác nhận ta mang thai, đúng không?”

“Anh và ta đã bàn bạc gì rồi? Giữ lại đứa bé? Cho Giang Văn Uyển một danh phận người ? Cô ta cũng đồng ý à?”

“Bốn năm cảm của chúng ta, phản bội nó một cách ghê tởm đến . Anh trai qua đời chưa đầy nửa năm, đã chuyện loạn luân với chị dâu của mình. Tiêu Dật, lúc nào cũng rao giảng đạo đức, sau lưng lại những chuyện bẩn thỉu, đê tiện như thế. Anh lấy tư cách gì mà dám xuất hiện trước mặt tôi?!”

Dưới từng câu chất vấn của tôi, gương mặt Tiêu Dật trắng bệch từng chút một.

Tiếng ve đột nhiên vang lên, dường như đang bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ với những chuyện nhơ bẩn trên đời này.

“Đừng nữa! Anh xin em đừng nữa!”

Anh ta chậm rãi ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu mình, đôi vai không ngừng run rẩy.

Tôi đứng trên bậc thềm, lạnh lùng xuống ta.

Một số thông tin này, tôi biết từ Dục Thành.

Anh cố ý để một tập hồ sơ điều tra của thám tử tư trên bàn việc, ngay trong tầm mắt tôi.

Anh không muốn tôi quay đầu lại.

Một lúc lâu sau, Tiêu Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, khẽ khàng :

“Anh rất nhớ em, lại không thể hạ thấp mình. Đêm đó say, tưởng ấy là em, trong lòng trách em quá tuyệt , chỉ muốn trừng em bằng cách đó, nên điên cuồng đến mức... chính cũng không nhận ra mình nữa.”

“Bác sĩ nếu thai, có lẽ ấy sẽ không bao giờ có thể mẹ nữa. Cô ấy khóc lóc cầu xin , hãy coi như để lại một dòng máu cho trai .”

Anh ta nhắm mắt lại, đau khổ.

“Anh không còn cách nào khác, đành đồng ý với ấy. Thời gian này rất đau đớn, chỉ muốn chết chính mình. Nhưng không ấy, Nam Nam, người là em!”

“Em có thể, có thể…”

Anh ta bỗng dưng ngừng lại, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm vào tôi.

“Chính cũng biết không ra , đúng không?” Tôi lạnh.

“Tiêu Dật, giữa chúng ta mãi mãi không thể.”

“Đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa, đừng bẩn con đường về nhà của tôi.”

Đôi mắt Tiêu Dật ảm đạm, vô hồn, lẩm bẩm:

“Nhưng, thực sự em! Là sai rồi, sẽ ngay lập tức cầu Văn Uyển bỏ đứa bé.”

Trong màn đêm mờ mịt, Giang Văn Uyển với đôi mắt đỏ hoe, từ trong bóng tối bước ra.

Cô chậm rãi đỡ Tiêu Dật đứng dậy, mang theo vẻ uất ức và tức giận tôi:

“Mộ Nam, không cần nghĩ rằng chúng tôi đã gì có lỗi với . Dù tôi và Tiêu Dật đã gì, chẳng phải lúc đó hai người đã chia tay rồi sao?”

“Huống chi, chẳng phải cũng đang tìm hiểu người khác à?”

“Làm người đừng có quá tiêu chuẩn kép!”

“Tôi thừa nhận thời gian này mình không kiểm soát cảm, Tiêu Dật không hề sai! Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm! Anh ấy chỉ không muốn tôi cả đời không mẹ!”

“Nhưng lại quá không biết trân trọng, trong mắt , ấy thực sự không quan trọng đến sao?”

“Cô không thể hiểu rằng, tôi chưa từng nghĩ sẽ giành ấy từ ! Với tôi, chỉ cần lặng lẽ ấy hạnh phúc là đủ rồi. Thậm chí, tôi còn có thể từ bỏ đứa bé này!”

Giang Văn Uyển từng câu đầy mạnh mẽ, dường như mỗi lời đều muốn lên tiếng bênh vực cho Tiêu Dật.

Cô ta luôn giỏi xây dựng hình tượng một người phụ nữ dịu dàng, thấu đạt lý, biến chuyện gian dối giữa hai người thành sự hy sinh của mình và trách nhiệm của Tiêu Dật.

Miệng thì không giành, thực chất lại là để giành.

Tôi lạnh trong lòng, chậm rãi mở miệng:

“Chị dâu à, đột nhiên tôi cảm thấy chị rất đúng.”

“Thực ra thời gian qua, tôi cũng rất nhớ Tiêu Dật, chỉ là không thể bỏ qua chuyện hai người có quan hệ và chị mang thai. Nếu chị thực sự chịu bỏ đứa bé, tôi có thể cân nhắc cho Tiêu Dật một cơ hội.”

Nghe tôi , Tiêu Dật lập tức bước tới một bước, vội vàng hỏi:

“Nam Nam, em thật chứ?”

Giang Văn Uyển đứng sững lại, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối:

“Cô không phải đã có vị hôn phu rồi sao?”

Tôi thở dài:

“Tôi và ấy chỉ là vì cứu công ty của bố tôi nên mới liên hôn, tất cả chỉ là diễn kịch thôi. Tôi và Tiêu Dật đã bên nhau bốn năm, sao có thể buông là buông?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...