Mang Tiếng Người Thân, [...] – Chương 11

Tất cả các cặp đôi đều giơ tay, bao gồm cả tôi.

Dục Thành đang cúi đầu nghiêm túc múc súp cho tôi.

Người nghệ sĩ đặt bông hồng trước mặt tôi, mời chúng tôi lên sân khấu.

Tôi ngậm bông hồng trong miệng, ngẩng đầu .

Ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn phối hợp với bất kỳ ý nghĩ bộc phát nào của tôi.

Bản Canon vang lên, tôi bỏ bông hồng xuống, nhón chân lên và đặt một nụ hôn lên môi .

Đôi mắt đột nhiên mở to.

Tôi vội vã rời đi, mặt thoáng chút đỏ vì ngượng.

Người nghệ sĩ tuyên bố bàn của chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ bữa ăn.

Trong tiếng vỗ tay, chúng tôi trở về bàn, Dục Thành có vẻ như vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

Lúc lái xe đưa tôi về, vẫn chưa bình thường trở lại.

Mắt thẳng phía trước, môi hơi mím, lời như thiếu tập trung.

Khi đến khu chung cư nhà tôi, cả hai xuống xe, cùng đi bộ vào trong trong cơn gió mát lành.

Anh thỉnh thoảng quay đầu tôi, muốn lại thôi.

Tôi khó hiểu: “Sao thế?”

Anh xoa xoa ấn đường, vẻ mặt có chút phiền muộn.

“Đó là nụ hôn đầu của .”

Tôi ngẩn người: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên...”

Người đàn ông dừng bước, xoay người lại.

“Vừa rồi không tính.”

Vừa dứt lời, đưa hai tay lên nâng khuôn mặt tôi, cúi xuống hôn.

Ban đầu, rất cẩn thận, nhẹ nhàng thử thách.

Tôi như tựa vào một lò sưởi nóng hổi, nghe nhịp tim đập dồn dập như trống trận.

Khẽ thở dốc, bàn tay tôi vô thức từ từ nâng lên, đặt lên eo .

Anh hơi khựng lại, như nhận một tín hiệu ngầm nào đó, bỗng nhiên hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn, ánh mắt đầy lửa cháy.

“Hai người sao không vào…”

Ba tôi vừa mở cửa thò nửa đầu ra, chưa kịp hết câu…

“Rầm!”

Cánh cửa lập tức bị đóng sầm lại với tốc độ không kịp phản ứng.

Đêm hôm đó, bầu trời đầy sao, tiếng ve râm ran của mùa hè vang vọng.

Tôi bị Dục Thành hôn đến mức suýt ngất.

11

Từ ngày hôm đó, Dục Thành như bật một công tắc nào đó, đối với chuyện hôn môi trở nên không thể kiềm chế.

Trong văn phòng tầng cao nhất, tôi bất ngờ bị ôm chặt eo, đặt lên bàn việc rồi cúi xuống hôn.

Khi ngồi trên ghế sofa chọn phương án tổ chức lễ cưới, nghiêng đầu chăm vào môi tôi, ánh mắt u ám khó hiểu, không biết sao chúng tôi lại hôn nhau.

Lúc đang lái xe trên đường, đang trò chuyện rất bình thường, đột nhiên tấp xe vào lề. Tôi hỏi có chuyện gì, không đáp, chậm rãi tháo dây an toàn rồi cúi xuống hôn tôi.

Tôi không nhịn mà thắc mắc, đây có còn là người đàn ông từng lảng tránh ánh mắt tôi chỉ sau một cái không?

Anh hoàn toàn như thể "tự học thành tài".

Kiếp trước, sau khi kết hôn, tôi và không sống cùng nhau.

Chỉ trong những buổi tiệc quan trọng, chúng tôi mới xuất hiện với tư cách vợ chồng.

Tôi khoác tay , gương mặt luôn lạnh lùng không cảm .

Tôi chuyện với , chỉ đáp lại nhạt nhẽo.

Trong trí nhớ, là một người nhàm chán và vô cùng lạnh lùng.

Ngày ly hôn, tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Còn , trong cuốn nhật ký, chỉ viết ba chữ: “Quá đủ rồi.”

Những ngày này, tôi dần hiểu rõ về một Dục Thành chân thực.

Anh có chỉ số IQ cực cao, tư duy chặt chẽ và góc độc đáo.

Anh thực ra có nhiều sở thích, vừa thích vận , vừa thích yên tĩnh.

Đam mê thiên văn, thích lịch sử, giỏi leo núi, và cuồng nhiệt cờ vây.

À, thêm một điều nữa, chính là cuồng tôi.

Chỉ là bóng ma tuổi thơ và cuộc chiến trong gia tộc họ Dục đã khắc sâu ảnh hưởng vào .

Đôi khi, lại cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, vô cùng mong manh.

Anh ôm chặt lấy tôi, không một lời, tôi biết đang sợ hãi.

Sợ hãi trước sự bất trắc của số phận, sợ tôi rời xa, sợ tất cả sẽ tan biến như khói mây.

Thỉnh thoảng, tôi cũng bị ám ảnh bởi chuyện qua đời ở kiếp trước.

Nhưng tôi tự an ủi mình.

Từ khi trùng sinh, tôi đã thực hiện rất nhiều lựa chọn khác biệt, hiệu ứng cánh bướm chắc chắn sẽ tạo ra những thay đổi.

Có lẽ kết cục đã hoàn toàn thay đổi ngay từ gốc rễ rồi.

12

Tối hôm đó, Dục Thành quyến luyến không rời trước cửa nhà tôi, sau khi miễn cưỡng rời đi, Tiêu Dật bất ngờ xuất hiện.

Anh ta gầy đi nhiều, ánh mắt đau khổ tôi.

Tôi im lặng không gì.

Người đàn ông chiếm trọn chín năm thanh xuân của tôi, giờ phút này, tôi thậm chí không còn đủ kiên nhẫn để buông ra một lời chỉ trích hay khinh miệt.

“Nam, em thật tàn nhẫn.”

“Bốn năm cảm, bỏ là bỏ, em nhanh chóng ở bên người khác như , em không chỉ thiếu tôn trọng mà còn thiếu tôn trọng chính mình.”

“Anh thực sự đáng bị em không tha thứ đến sao? Anh chỉ là vì muốn Văn Uyển vui lòng, em rõ ràng biết điều đó mà.”

Tôi không nhịn bật nhạt, nghiêng đầu ta, chậm rãi :

“Tiêu Dật, cái gọi là ‘ ấy vui lòng’ của , bao gồm cả việc ngủ với ta sao?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...