10
“Giữa và hắn, ai giỏi hơn?”
Hứa Dật cố ra sức trêu chọc.
Tôi mím môi, quay mặt đi không thèm để ý.
“Đồ trẻ con.”
Anh ấy vẫn cố nũng nịu:
“Nói đi mà, chị ơi.”
“Chị ơi, chị ơi, chị ơiii ~”
“Giữa và hắn, ai giỏi hơn?”
Cuối cùng, tôi chịu hết nổi.
Bật thốt ra sự thật:
“Hắn ba giây, không có gì để so sánh hết.”
Cơ thể đang đè lên tôi của bỗng khựng lại giữa không trung.
Sau đó, bùng nổ như điên:
“Không phải chứ, hắn…”
“Đệt!”
“Vợ à, em là ninja à, cũng nhịn hả? Phụt ha ha ha ha ha…”
Tôi xấu hổ kéo chăn trùm kín đầu:
“Tôi đâu biết, tưởng ai cũng …”
Nghe xong câu đó, Hứa Dật lại càng đểu hơn.
Rồi… vì quá đà, nhiệt cũng hơi bốc lên.
Nhưng chưa bao lâu.
Tôi cũng không nhịn nổi, ầm lên:
“Phụt… cũng đâu có hơn gì, ha ha ha ha!”
Anh tức tối biện minh:
“Không , không !”
“Tất cả là tại cái thằng Thời Vọng chết tiệt đó, vận đen.”
“Chỉ là tai nạn, tai nạn thôi mà!”
Nói rồi, như bị kích thích, ấy lại không biết tiết chế.
Tôi giận quá, cắn mạnh môi một cái.
Anh đau kêu “Á” lên một tiếng, ôm miệng than thở:
“Vợ ơi, em không nữa rồi.”
11
Khi tôi tỉnh lại, đã là chiều hôm sau.
Tôi bắt đầu dọn hết tất cả những thứ liên quan đến Thời Vọng, định gom lại vứt đi.
Hứa Dật mấy lần muốn lại gần giúp, đều bị tôi đẩy ra:
“Không cần, tôi tự .”
Nói rồi, tôi hung hăng cầm một con búp bê thủ công đắt tiền ném xuống đất, định giơ chân giẫm lên.
Ai ngờ, Hứa Dật như lên cơn điên, trượt người một cái, lao tới ôm chặt con búp bê.
“Đừng giẫm, tha cho nó!”
…Anh ấy điên rồi chắc?
Ngoài miệng thì tôi.
Trong lòng vẫn còn lưu luyến với Thời Vọng?
Đến mức thấy đồ Thời Vọng tặng cũng không nỡ ?
Tôi tức đến mức mũi bốc khói:
“Thích thì ôm hết đi!”
“Ba giây! Mang hết đồ rồi cút khỏi nhà tôi!”
“Ba!”
“Hai!”
“—ưm!”
Anh ấy quăng hết đồ, lao tới đè tôi xuống giường, hôn loạn xạ.
Tôi giãy giụa đạp mạnh, ấy mới chịu buông ra.
Tôi giơ tay, vung một cái tát:
“Hứa Dật, bị dại à, tí là cắn!”
Anh ấy cụp đầu, không dám tôi:
“Anh… sợ em thật sự đuổi đi.”
Nói rồi lại cọ cọ mặt vào tay tôi, bộ nịnh nọt:
“Vợ ơi, hết giận chưa?”
“Nếu chưa hết thì cứ tát thêm vài cái nữa.”
“Anh không sợ đau đâu, em cứ mạnh tay vào.”
“À không, cũng không , em mà mạnh quá thì tay em đau mất.”
“Vợ đợi tí, để tìm cái gì cho em tát.”
Nói rồi, ấy lục đống đồ, lôi ra một quyển album dày cộp như từ điển.
Rồi đưa cho tôi, bộ dạng cực kỳ chân chó:
“Vợ ơi, dùng cái này đi!”
“Dùng cái này đập sẽ không đau tay đâu.”
Tôi lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn :
“Anh muốn chết à, Hứa Dật?”
“Dùng cái này đập một cái, bay luôn chứ chẳng .”
Anh ấy :
“Bay luôn cũng tốt, bay xong là có cớ dính chặt lấy em cả đời rồi.”
Tôi bị ấy chọc đến bật tiếng.
Thấy tôi , Hứa Dật lập tức ném cuốn album đi thật xa, còn đá thêm một cái cho nó văng càng xa càng tốt.
Sau đó, ấy ôm con gấu bông dưới đất lên, phủi bụi đầy xót xa, rồi dúi vào tay tôi:
“Đừng vứt, vợ ơi, đống này… thật ra đều là mua hết.”
Tôi trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình:
“Anh gì? Anh mua á?”
Sợ tôi không tin, Hứa Dật lấy điện thoại ra, mở album ảnh.
Trong đó là đầy những bức hình chụp cùng đống quà tặng.
Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Thời Vọng gì có thời gian mua cho em mấy thứ này, toàn sai đàn em đi mua thôi.”
“Có lần bắt gặp, thế là giành luôn việc đó.”
Anh gượng, chỉ vào đống quà:
“Trong này, ít nhất tám mươi phần trăm là đích thân chọn cho em.”
“Ví dụ như con gấu này, em còn nhớ không?”
“Ngày xưa em từng đăng blog, nó đáng lắm.”
Tôi lắc đầu, không nhớ nổi.
Anh ấy gợi ý:
“Liên quan tới phim truyền hình đó, nhớ lại đi?”
Tôi giật mình nhớ ra.
Hồi cấp hai, tôi từng xem một bộ phim, thấy nam chính tặng nữ chính một con gấu siêu dễ thương.
Khi đó não bùng nổ, tôi còn đăng blog:
“Nếu có ai tặng mình một con gấu giống , mình nhất định người đó cả đời.”
Thật sự rất xấu hổ.
Không ngờ… Hứa Dật lại nhớ kỹ như .
Nên mới đi mua?
Anh gật đầu, bắt đầu kể:
“Anh chạy cả mấy chục cửa hàng, ai cũng hết hàng từ lâu rồi.”
“Cuối cùng, phải bay thẳng đến nơi sản xuất mới kiếm .”
“Cho nên đừng vứt, tiếc lắm.”
“Dù dùng tiền của cái thằng khốn Thời Vọng kia đi nữa, nghĩ hắn đủ chuyện ghê tởm như , em xài tí tiền của hắn cũng đáng.”
Tôi gật đầu.
Nói cũng đúng.
Nhưng tôi vẫn muốn vứt đi.
Tôi không muốn giữ lại bất kỳ sợi dây liên hệ nào với Thời Vọng nữa.
12
Ba tháng sau, tôi và Hứa Dật tổ chức đám cưới.
Thật ra cũng không cần vội vã thế.
Nhưng lần này… đúng là có thai thật rồi.
Trong ngày cưới, Thời Vọng – kẻ không mời mà tới – vẫn mò đến, náo loạn một trận mất mặt.
Bị bảo vệ lôi ra ngoài, hắn vẫn không cam tâm, gào lên:
“Cố Nhan, em thật độc ác!”
“Vì tên đàn ông đó mà em nỡ lòng nào bỏ con của chúng ta?”
“Cố Nhan, em lừa đúng không?”
“Nhan Nhan, sai rồi, biết lỗi rồi…”
“Cho một cơ hội nữa đi…”
…
Không còn cơ hội nào nữa đâu, Thời Vọng.
Có những người, một khi đã đánh mất, sẽ mãi mãi không quay lại.
Anh đã trưởng thành rồi, lẽ ra phải sớm hiểu đạo lý này.
Không ai có nghĩa vụ đứng yên một chỗ chờ .
Người lớn rồi, chia tay văn minh chính là sự tôn trọng cuối cùng.
13
Bảy tháng sau, tôi sinh con .
Tôi và Hứa Dật đặt tên con là Hứa Dịch.
Hy vọng cuộc đời con sẽ nhẹ nhàng, suôn sẻ, hạnh phúc bình an.
14
Khi Hứa Dịch vào mẫu giáo, tôi cũng trở lại đi .
Công ty của Hứa Dật ngày càng phát triển.
Cuộc sống như khiến cả hai chúng tôi đều rất hài lòng, trừ Hứa Dịch.
Bé muốn đi công viên giải trí từ lâu lắm rồi.
Muốn cả nhà cùng đi.
Nhưng tôi và Hứa Dật đều bận.
Hiếm hoi mới có thời gian hẹn hò, Hứa Dật lại bám tôi không chịu nhả.
Không nỡ nhường thời gian cho con .
“Tiểu Dịch ngoan, mai ba rảnh, ba dẫn con đi chơi không?”
“Hừ, không thèm!”
Hứa Dịch phụng phịu quay mặt đi, không thèm để ý tới ba.
Hứa Dật lại đổi phương án:
“Hoặc tuần sau thứ Tư mẹ nghỉ phép, mẹ dẫn con đi nhé? Hai mẹ con dễ chuyện hơn.”
“Ba chịu chi tiền! Muốn mua gì thì mua!”
“Nhưng hôm nay, cho ba mượn mẹ chút xíu nha~”
“Không thèm!”
Cô bé bướng bỉnh lắc đầu.
Cuối cùng, Hứa Dật đành chưng ra bộ mặt đáng thương, quay sang tôi cầu cứu:
“Vợ ơi, quản giùm với, cái nhóc này tan nát thế giới hai người của rồi!”
Tôi ghé sát tai thì thầm:
“Đừng rên rỉ, tối nay thưởng cho .”
Hứa Dật mừng rỡ như điên:
“Vợ rồi nha, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Tôi bất lực giở trò, gật đầu:
“Ừ, lúc nào tôi lừa dối đâu.”
“Yeah! Vợ tuyệt vời nhất!”
Nói xong còn hôn chụt một cái lên má tôi.
Khiến Tiểu Dịch lại phụng phịu:
“Ba! Mất mặt quá!”
Hứa Dật lè lưỡi trêu con:
“Lêu lêu~”
15
Tới công viên giải trí.
Tôi mới nhận ra mình vừa đến kỳ.
Nhưng Tiểu Dịch lại háo hức đứng trước khu trò chơi cảm giác mạnh:
“Không sao đâu mẹ, lần sau chúng ta quay lại cũng .”
Nhìn con chờ mong mà phải thất vọng, tôi không đành lòng.
Cuối cùng, tôi và Hứa Dật bàn nhau.
Tôi tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm, để hai ba con cùng nhau chơi.
Anh ấy đưa Tiểu Dịch đi chơi.
Ngay sau khi Hứa Dật dẫn con bé rời đi không bao lâu.
Một giọng quen thuộc bỗng vang lên gọi tôi:
“Cố Nhan…”
“Con bé… con bé là con của tôi đúng không?”
Thời Vọng chỉ về hướng Hứa Dật và Tiểu Dịch vừa rời đi, giọng nghẹn ngào run rẩy.
Tôi lắc đầu, phủ nhận:
“Đừng bậy, Hứa Dịch là con của tôi và Hứa Dật, không liên quan gì tới .”
Tinh thần hắn hình như đã không bình thường nữa.
Hắn lẩm bẩm một mình:
“Không thể nào, không thể nào…”
“Em đang gạt đúng không, Nhan Nhan.”
“Em còn đang giận đúng không.”
“Tiểu Dịch chính là con của chúng ta, đúng không?”
Thấy hắn lảm nhảm như kẻ điên, tôi bắt đầu thấy sợ, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng bất ngờ, Thời Vọng lao tới ôm chặt lấy tôi.
Tôi theo phản xạ mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Hắn sững sờ tại chỗ, ánh mắt không thể tin nổi:
“Em đẩy tôi?”
“Cố Nhan, đến ôm em một cái tôi cũng không sao?”
“Trong lòng em, tôi thua Hứa Dật đến mức… ngay cả một cái ôm cũng không xứng sao?”
Nói rồi, hắn lại lao tới, siết chặt tôi vào lòng, ôm chặt đến mức tôi gần như nghẹt thở.
Mái tóc hắn lướt qua cổ tôi, hơi thở ngày càng dồn dập.
Da thịt hắn nóng hừng hực áp sát lấy tôi.
Giọng nức nở như trẻ con:
“Đừng đẩy tôi ra, Cố Nhan.”
“Chỉ một phút thôi, một phút thôi mà.”
“Chỉ cần một phút, rồi tôi sẽ rời xa em, rời khỏi cuộc đời em, không bao giờ phiền em nữa.”
Tôi giãy giụa mãi cũng không thoát .
Bất đắc dĩ, tôi giơ chân lên, thúc thẳng đầu gối vào chỗ hiểm của hắn.
Hắn lập tức đau đớn gập người ngồi bệt xuống.
“Thời Vọng! Chúng ta đã chia tay rồi, ơn tự trọng!”
Thời Vọng ngước lên tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng:
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Tôi theo bóng lưng hắn khập khiễng rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả người tôi mềm nhũn.
Tôi tìm một băng ghế dài ngồi xuống, chờ cho đến khi Hứa Dật và Tiểu Dịch chơi tàu lượn siêu tốc xong mới hoàn hồn lại.
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, Hứa Dật lập tức bỏ mặc cả Tiểu Dịch, cuống cuồng lao tới.
Tiểu Dịch phía sau thấy cũng không chịu thua, vừa chạy vừa hét:
“Ba! Ba ơi!”
Sau đó bé cũng nhanh chân nhào vào vòng tay tôi:
“Mẹ ơi, mẹ sao , bụng còn đau không?”
Nói rồi, bé còn dùng bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng xoa xoa bụng tôi.
Hứa Dật đau lòng ôm chặt tôi vào lòng:
“Lần này đau nặng à? Hay là mình tới bệnh viện đi.”
Tiểu Dịch cũng phụ họa:
“Đúng rồi, con chơi đủ rồi, mình về đi mẹ.”
Tôi lắc đầu, gượng :
“Không sao đâu, mình đi chơi ngựa gỗ nhé.”
Nhưng hai bố con kiên quyết muốn đưa tôi tới bệnh viện.
Tôi kéo Hứa Dật ra một góc, kể lại chuyện vừa rồi.
Nghe xong, nắm của siết chặt:
“Đệt… thằng khốn đó còn dám mò tới?”
Tôi nhạt:
“Không sao, hắn đi rồi, coi như xong.”
“Hiếm lắm mới có thời gian dẫn Tiểu Dịch đi chơi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng.”
Nửa ngày tiếp theo, Hứa Dật cứ như cái đuôi, không rời khỏi tôi lấy nửa bước.
Thậm chí lúc bí quá phải đi toilet, cũng bắt tôi đứng canh ngoài cửa.
Cứ cách hai phút, lại gọi vọng ra:
“Vợ ơi! Vợ có ở đó không?”
Mọi người đi ngang qua đều quay lại .
Tôi đáp vài tiếng cho có, càng lúc càng xấu hổ, quyết định im luôn.
Không ngờ lại kéo quần chưa kịp cài, vừa chạy ra ngoài vừa hét:
“Đừng có vào vợ tao!”
Tôi ôm mặt, dắt Tiểu Dịch đi tìm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ mất mặt.
Hứa Dật hì hì, gãi đầu:
“Vợ ơi…”
Tôi dắt Tiểu Dịch cắm đầu chạy:
“Tôi không quen !”
Anh đuổi theo:
“Vợ ơi! Vợ ơi!”
Tôi ngoảnh đầu lại — ánh mắt , nụ , ngập tràn thương, phơi phới thăng hoa…
(hoàn)
Bạn thấy sao?