Mang Thai Sau Chia [...] – Chương 3

Vất vả lắm mới tiễn Cố Tuyết Tình, vừa ra đến bãi đỗ xe, tôi lại chạm mặt Bùi Cảnh Thước.

Anh ta cố đứng chắn ngay trước đầu xe tôi, cợt tôi với dáng vẻ lười nhác:

“Biến mất hai tháng không chút tin tức, Diệp Linh Linh, em đúng là nhẫn tâm thật đấy.”

Tôi bĩu môi:

“Chia tay rồi thì là người dưng, Bùi tổng là có ý gì?”

Anh ta cúi đầu tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Ý trên mặt chữ.”

Tôi lập tức rút ra một chiếc máy ghi âm từ trong túi áo, giơ lên trước mặt ta, lắc lắc vài cái:

“Nói tiếp đi, đừng có hối hận đấy.”

“Đừng quên, bây giờ đã là người có hôn ước rồi.”

Anh ta không hề nao núng, khóe môi nhếch lên một nụ mơ hồ:

“Thì sao? Chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn có quyền lựa chọn.”

Không nhịn , tôi bật thốt ra:

“Đồ cặn bã!”

Anh ta khẽ, lúm đồng tiền nơi khóe môi thoáng hiện, mang theo chút tà mị:

“Diệp tiểu thư, mắng người như có hơi quá đáng rồi.”

Tôi hừ lạnh:

“Tôi mắng trai cũ của mình, chẳng có gì sai cả.”

Anh ta cong môi, giọng điệu thoáng ý :

“Miệng lưỡi sắc bén thật đấy.”

Tôi liếc đồng hồ, mất kiên nhẫn ta:

“Anh còn định đứng chắn trước xe tôi đến bao giờ? Đừng với tôi là… vẫn còn luyến tiếc tôi đấy nhé?”

4

Anh ta buông tay khỏi nắp capo xe, lạnh lùng :

“Em nghĩ nhiều rồi.”

Tôi nhếch môi nhạt, lập tức đạp ga, vút qua bên cạnh ta.

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Bùi Cảnh Thước ăn trọn một làn khói xe, tôi bật sảng khoái:

“Đáng đời!”

Nhưng vừa xong, tôi lại cảm thấy khóe mắt cay cay, một cảm giác chua xót đột nhiên ập đến.

Tôi bị sao thế này? Bị bệnh à?

Giống như… phát điên rồi .

Không phải người ta vẫn là một căn bệnh sao?

Đang chìm trong suy nghĩ, tổng biên tập gọi đến.

“Diệp Linh Linh, đúng là quá xuất sắc! Lại lập công lớn cho công ty rồi!”

“Yên tâm đi, không chỉ tăng lương gấp đôi, còn có cả tiền thưởng!”

Nghe đến tăng lương kèm thưởng, tâm trạng tôi có chút dịu lại.

“Ai mà lắm mồm thế? Tôi vừa mới chốt xong mà sếp đã biết rồi?”

“Vừa rồi chính Bùi tổng đích thân gọi điện đến, muốn giao cho chúng ta toàn quyền độc quyền tường thuật về đám cưới của ta! Linh Linh, từ giờ tập trung toàn bộ vào dự án này, mọi thứ khác gác lại hết! Cô cần gì, cứ mạnh dạn đề xuất!”

Nghe giọng hào hứng của tổng biên tập, tôi có thể đoán ra Bùi Cảnh Thước chắc chắn đã hứa hẹn cho ông ta không ít lợi ích.

Nhưng vấn đề là… ta đang nghĩ cái quái gì ?

Rốt cuộc, Bùi Cảnh Thước muốn gì đây?

Đúng lúc đó, một số lạ gọi đến.

Tôi im lặng hai giây rồi nhấn nút nghe.

Giọng lười biếng quen thuộc của Bùi Cảnh Thước truyền đến từ đầu dây bên kia:

“Chín giờ sáng mai, Vân Thượng Couture, tôi sẽ đưa vợ chưa cưới đi thử váy cưới.”

Tim tôi bất giác trùng xuống, giọng vẫn bình thản như không:

“Được, Bùi tổng, tôi sẽ có mặt đúng giờ.”

Anh ta nhạt hai tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Diệp đại ký giả đúng là tận tâm với công việc nhỉ?”

“Đương nhiên.”

Dứt lời, tôi cúp máy ngay lập tức, không để ta có cơ hội trêu chọc hay chế nhạo mình.

Anh ta muốn thấy tôi đau khổ, quyến luyến ta ư?

Xin lỗi, phải đợi đến kiếp sau rồi!

________________________________________

Hôm sau, tôi đến Vân Thượng Couture theo giờ đã hẹn.

Nhìn những chiếc váy cưới xa hoa trong tủ kính, lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác khó tả.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước đây…

Lúc đó, tôi cứ tưởng ta chỉ là một gã nghèo kiết xác, đến mức mỗi lần đi ngang qua cửa hàng này, tôi thậm chí còn không dám liếc mắt .

Nhưng ta lại tinh ý nhận ra điều đó.

Khi ấy, ta tôi, khóe môi cong lên, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng:

“Chờ đến ngày chúng ta kết hôn, nhất định sẽ mua cho em chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây.”

Bây giờ, ta thực sự có đủ khả năng để điều đó.

Nhưng dâu… đã không còn là tôi nữa.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng châm chọc!

Nhưng thực tế sẽ không cho thời gian để đắm chìm trong cảm .

Tôi hít sâu, ngẩng cao đầu bước vào cửa hàng váy cưới xa hoa này.

Sau khi trình bày mục đích đến đây, nhân viên nhanh chóng dẫn tôi vào phòng VIP.

Vừa bước vào, tôi phát hiện bên trong chỉ có một mình Bùi Cảnh Thước.

Anh ta liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:

“Em đến rồi.”

Tôi nhẹ:

“Tôi không trễ giờ đấy chứ, Bùi tổng?”

Đảo mắt quanh, tôi hơi ngạc nhiên:

“Cố tiểu thư chưa đến sao?”

Bùi Cảnh Thước không trả lời, chỉ mơ hồ.

Lúc này, một nhân viên cửa hàng đặt chiếc iPad vào tay tôi, giới thiệu đầy tự hào:

“Cô Diệp, đây đều là những thiết kế cao cấp nhất của chúng tôi. Mỗi chiếc váy cưới đều đặt riêng, tuyệt đối độc nhất vô nhị, không bao giờ đụng hàng.”

Tôi nhíu mày, định “Tôi không phải dâu”, chưa kịp mở miệng, Bùi Cảnh Thước đã cắt ngang:

“Tôi muốn tạo bất ngờ cho vị hôn thê của mình. Em không phiền giúp tôi chọn một chiếc chứ?”

Giọng ta vô cùng kiên quyết, không hề cho tôi cơ hội từ chối.

Tim tôi bất giác nhói lên một nhịp. Nhưng tôi nhanh chóng che giấu cảm , nhếch môi bình thản:

“Tất nhiên!”

Đột nhiên, ánh đèn trong phòng tối sầm lại.

Tôi ngồi bên cạnh Bùi Cảnh Thước, hướng mắt về phía sàn catwalk.

Từng người mẫu duyên dáng bước ra, khoác trên mình những chiếc váy cưới lộng lẫy, từng đường cắt may đều hoàn mỹ không tì vết.

Mỗi bộ váy… đều đẹp đến mức chói mắt.

Ánh đèn vụt sáng trở lại, tất cả các người mẫu đứng thành hàng, mỗi người mặc một bộ váy cưới tuyệt đẹp.

Bùi Cảnh Thước thẳng vào mắt tôi, hỏi:

“Em thấy bộ nào đẹp nhất?”

Tôi hờ hững đáp:

“Bộ thứ hai.”

Rồi như sợ ta hiểu lầm điều gì, tôi bổ sung ngay:

“Tất nhiên, chỉ là ý kiến cá nhân thôi.”

Đột nhiên, ta áp sát lại gần, mùi hương hoa linh lan quen thuộc trên người ta thoáng chốc bao trùm lấy tôi.

Tim tôi lỡ mất một nhịp, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm giác như quay về quá khứ.

Giọng mê hoặc của ta vang lên bên tai tôi:

“Nếu em mặc bộ váy đó để kết hôn với , em có đồng ý không?”

Tôi sững sờ trong hai giây, sau đó dứt khoát đẩy ta ra, giọng chắc nịch:

“Không đời nào.”

Tôi lập tức đứng dậy, cố giữ vững bình tĩnh.

Đang định tìm một cái cớ để rời khỏi đây thì bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...