Cố Tuyết Tình tìm thấy tôi trước cửa một phòng khám chui. Khi đó, sắc mặt tôi nhợt nhạt, dáng vẻ tiều tụy đến mức không thể nào thảm hơn.
Cô ta trừng mắt tôi, giận dữ chất vấn: “Diệp Linh Linh, điên rồi sao? Cô thực sự đã thai rồi ư?!”
Tôi nhếch môi lạnh: “Chứ còn gì nữa? Hay định nhường vị hôn phu của mình cho tôi?”
Cô ta hừ lạnh, khinh miệt tôi: “Cô mơ đi.”
Tôi chẳng buồn tức giận, chỉ thản nhiên : “Tôi thực sự không hiểu nổi trúng ta ở điểm nào? Ngoại trừ đẹp trai ra thì đúng là vô dụng.”
“Đều là phụ nữ với nhau, tôi có lòng tốt nhắc một câu, đừng để vẻ ngoài vô đó lừa gạt. Nếu không, sẽ giống như tôi—bị lừa , bị lừa tiền, rồi cuối cùng bị đá không thương tiếc. Cô nghĩ xem, một gã đàn ông như , tôi có ngu mới sinh con cho ta.”
Cố Tuyết Tình thoáng do dự, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Cô thực sự không biết thân phận thật sự của ấy?”
“Cũng đúng, nếu không thì sao lại có thể nỡ bỏ đứa bé này? Đúng là đồ ngốc!”
Nói xong, Cố Tuyết Tình ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước thẳng vào phòng khám.
Chưa đầy một lát sau, điện thoại tôi rung lên. Là bác sĩ trong đó gọi đến.
“Cô Diệp, tôi đã theo đúng lời dặn, ta không nghi ngờ gì cả.”
“Tốt.”
Tôi cúp máy, ngay lập tức gửi cho bác sĩ một phong bao lì xì thật lớn, đồng thời cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện các bác sĩ ở đó kiếm thêm thu nhập ngoài luồng.
Cùng lúc đó, một tin nhắn khác hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Linh Linh, Cố Tuyết Tình đã rút hết người theo dõi chị rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Nhưng mà…”
“Hử?”
“Hình như có hai nhóm người đang theo dõi chị. Chị vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Hai nhóm?!
Tôi nhíu mày. Ai còn đang nhắm vào tôi nữa đây?
Làm phóng viên bao năm, tôi chưa từng bị ai theo dõi qua mặt, dù là bám đuôi hay chụp lén.
Nhưng nếu sai lầm lớn nhất trong sự nghiệp của tôi, thì chính là việc tôi không nhận ra trai cũ là thái tử gia Bắc Kinh!
Suốt bốn năm qua tên khốn này ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi…
Càng nghĩ càng thấy tức.
Hóa ra là sợ tôi biết thân phận thật của ta rồi bám lấy không chịu buông chứ gì?
Được lắm, Bùi Cảnh Thước, cứ chờ đấy!
Sáng sớm hôm sau, tôi cố trang điểm nhẹ theo phong cách tiều tụy một chút rồi đến trụ sở tập đoàn Bùi thị.
Tôi ung dung bước tới quầy lễ tân: “Chào , tôi muốn gặp Bùi thiếu.”
Cô lễ tân có vẻ ngoài thanh tú, giữ đúng phong thái chuyên nghiệp: “Xin hỏi, đã có hẹn trước chưa?”
Tôi lập tức đưa danh thiếp của mình ra: “Hẹn miệng thôi. Không biết Bùi thiếu có còn nhớ không?”
“Nhưng phiền giúp tôi gọi cho ấy một cuộc. Tôi là Diệp Linh Linh, phóng viên của Apple Weekly.”
Cô lễ tân lặng lẽ quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi lịch sự đáp: “Xin hãy chờ một chút.”
Một người phụ nữ xinh đẹp chủ tìm đến, lại còn có hẹn miệng với thái tử gia Bắc Kinh? Mười người thì tám chín người sẽ chọn cách hỏi lại.
Dù sao, một khi gió bên gối thổi qua mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Chưa đầy một phút sau, lễ tân nhận phản hồi, vẻ mặt thoáng chốc kinh ngạc: “Bùi thiếu mời lên văn phòng. Nhưng mà… vị hôn thê của ấy, Cố tiểu thư, cũng đang ở đó.”
Tôi nhếch môi đầy ẩn ý: “Vậy thì càng hay. Hai người đó, tôi đều quen cả.”
3
Tiếng giày cao gót mười phân gõ xuống sàn nhà vang lên thanh thoát, mỗi bước đi của tôi lại như một cực hình.
Ghen tị, căm hận, tủi thân, đơn—tất cả cảm này đồng loạt dâng lên, khiến tôi nghẹn thở.
Anh ta vừa mới chia tay đã lập tức có người mới, tôi cảm thấy những kỷ niệm ngọt ngào trước kia đều trở thành một trò cay đắng!
Tôi vội lau nước mắt, kiểm tra lại lớp trang điểm, đảm bảo không bị lem.
Cuối cùng, ngay trước khi cửa thang máy mở ra, tôi nở một nụ giả tạo quen thuộc.
Trong mắt tôi bây giờ, bọn họ không còn là người, mà là những tờ tiền nhân dân tệ biết đi.
Khi thư ký đẩy cửa phòng việc ra, tôi liền thấy Bùi Cảnh Thước đang ngồi nghiêm túc sau bàn việc.
Anh ta mặc vest chỉn chu, cả người toát ra phong thái của một tinh thành thị.
Còn Cố Tuyết Tình thì dựa nghiêng vào bàn việc của ta, ánh mắt tràn đầy ý, đôi chân dài trắng nõn bắt chéo một cách lười biếng.
Vừa thấy tôi, ánh mắt ta thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức lộ rõ vẻ khó chịu:
“Cô tới đây gì?”
Tôi chỉ , không .
Ngược lại, Bùi Cảnh Thước lại lên tiếng trước: “Hai người quen nhau?”
Cố Tuyết Tình thoáng chột dạ, ánh mắt có phần mất tự nhiên, vẫn cố giữ bình tĩnh, hờ hững đáp:
“Không thân.”
Tôi không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Tạp chí Apple Weekly vô cùng ngưỡng mộ tài năng của Bùi, mong muốn phỏng vấn . Không biết tôi có vinh hạnh này không?”
Bùi Cảnh Thước thẳng vào mắt tôi, đáy mắt dường như lóe lên một tia suy tư.
“Nếu Diệp là người trực tiếp phụ trách, tôi nghĩ… tôi không có lý do để từ chối.”
Mọi chuyện diễn ra còn suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Sau khi ấn định thời gian phỏng vấn, tôi và Bùi Cảnh Thước cũng kết nối lại liên lạc.
Tất cả đều diễn ra ngay trước mắt Cố Tuyết Tình.
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể gì.
Dù sao thì, ta vẫn đang duy trì hình tượng “bạch liên hoa đơn thuần” của mình.
Lúc tôi rời đi, Cố Tuyết Tình theo sau, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Vừa mới thai xong mà đã sốt sắng đi thế này sao? Diệp Linh Linh, đúng là giỏi thật đấy!”
“Nhưng dù có giỏi đến đâu, nhà họ Bùi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ như !
“Vợ của Bùi Cảnh Thước, chỉ có thể là tôi! Hiểu chưa?”
Tôi nhạt, thản nhiên lấy ngón tay móc tai như thể không hề để tâm:
“Cố tiểu thư, xin hãy bình tĩnh.”
“Tôi không có hứng thú với đàn ông đã có vị hôn thê. Tất cả chỉ là công việc mà thôi.”
Cố Tuyết Tình khoanh tay, ánh mắt đầy ẩn ý tôi:
“Được thôi, thì chúng tôi cũng mời livestream toàn bộ đám cưới của chúng tôi luôn nhé?”
Tôi cố nén sự bực bội trong lòng, nở một nụ rạng rỡ:
“Vinh hạnh quá!”
Làm xong vụ này, tôi không chỉ nhận mức lương gấp đôi, mà còn có thể xin thuyên chuyển công tác.
So với việc dây dưa với đàn ông, theo đuổi sự nghiệp chẳng phải thú vị hơn sao?
Huống hồ… tôi đặt tay lên bụng, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.
Bạn thấy sao?