Chia tay hai tháng, tôi phát hiện mình mang thai.
Chẳng bao lâu sau, hiện tại của người cũ tìm đến tôi, đưa ra năm triệu tệ, cầu tôi sinh đứa bé rồi giao cho ta nuôi.
Lúc này tôi mới biết, người trai bốn năm của mình hóa ra lại là thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tôi cầm điện thoại, kéo ta ra khỏi danh sách chặn.
“Bùi Cảnh Thước, đúng là đồ lừa đảo!”
1
Mùng Một Tết, một người phụ nữ xa lạ tìm đến tận cửa, tôi với ánh mắt kiêu ngạo.
“Cô là Diệp Linh Linh?”
Tôi ngơ ngác, đầy thắc mắc hỏi lại: “Tôi là Diệp Linh Linh, có chuyện gì sao?”
Cô ta nhướn mày, giọng điệu đầy khinh thường: “Tôi là của Bùi Cảnh Thước, Cố Tuyết Tình. Chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
“Vậy à, chúc mừng hai người. Tôi và ta chia tay lâu rồi.”
Nói xong, tôi định đóng cửa thì bị Cố Tuyết Tình giữ chặt lấy tay.
Cô ta thẳng thừng : “Diệp Linh Linh, tôi biết đang mang thai.”
Tôi trợn to mắt kinh ngạc. Chuyện mang thai tôi cũng mới biết ba ngày trước, mà ta lại biết bằng cách nào?
Không muốn tự chuốc phiền phức, tôi lập tức phủ nhận: “Đứa bé này không phải con của Bùi Cảnh Thước.”
Cố Tuyết Tình bật khinh miệt.
“Đứa bé trong bụng là của ai không quan trọng. Chỉ cần sinh nó ra rồi giao cho tôi nuôi, tôi sẽ đưa năm triệu tệ!”
Tôi sững người.
“Cô bị bệnh à? Đừng có mơ! Tôi sẽ không đưa đứa bé này cho , cũng chẳng cần số tiền bẩn thỉu đó! Cút ngay!”
Nói xong, tôi liền đóng sầm cửa, bỏ mặc Cố Tuyết Tình đứng ngoài.
Cảm giác như nhân phẩm của tôi vừa bị sỉ nhục nặng nề.
Bùi Cảnh Thước bám bà chị nhà giàu nào rồi sao?
Bảo sao lúc chia tay lại dứt khoát đến thế.
Vừa mở miệng đã ra giá năm triệu, đúng là có tiền thì thích gì cũng nhỉ?
Thời đại nào rồi mà còn có người đến tận cửa mua con thế này?
Mắng xong Cố Tuyết Tình, tôi lại bắt đầu chửi luôn cả Bùi Cảnh Thước.
Trong đầu tôi bất giác tua lại khoảng thời gian trước khi chia tay.
Lúc đó, ta bám tôi như keo dán, suốt ngày chỉ có ăn với ngủ, chẳng gì khác.
Nhưng chúng tôi luôn cẩn thận trong chuyện tránh thai, sao lại trùng hợp đến mức này?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, dạ dày bỗng cuộn lên từng đợt.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn không ngừng.
Thực ra, ngay khi biết mình mang thai, tôi đã hẹn lịch thai rồi.
Từ sau khi chia tay, tôi và Bùi Cảnh Thước đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Tôi đã kéo ta vào danh sách đen trên mọi nền tảng.
Đã chia tay rồi thì phải dứt khoát hoàn toàn.
Tôi không thể để Bùi Cảnh Thước khinh thường mình, càng không thể để ta sau lưng nhạo tôi là loại phụ nữ hèn mọn.
Tôi phải để ta biết rằng, tôi cũng là người có lòng tự trọng!
Nghĩ tới đây, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Tôi vội lau mặt, tự nhủ với bản thân: Phải mạnh mẽ, phải kiên cường, phải quên đi gã đàn ông tệ bạc đó!
Đúng lúc tôi đang tự tiếp thêm lực cho mình, điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Bác sĩ kết quả kiểm tra đã có.
Ông ấy còn bảo, tôi bẩm sinh có thành tử cung mỏng, lại mắc hội chứng buồng trứng đa nang. Nếu nhất quyết thai, e rằng sau này rất khó mang thai lại.
Cúp máy, tôi lặng người.
Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, tôi hít sâu, rồi nhấn gọi số của tổng biên tập.
“Sếp, tin tức về người thừa kế tập đoàn Bùi thị, tôi sẽ theo sát vụ này.”
Ở đầu dây bên kia, tiếng sảng khoái của tổng biên tập vang lên.
“Trời ơi, Diệp Linh Linh, thật chứ? Công ty đã cử bao nhiêu người đi săn tin đều tay trắng trở về, tôi còn định bỏ cuộc rồi đây. Giờ thì hay rồi, nghĩ thông suốt rồi sao? Cô đúng là trụ cột của công ty đấy! Chỉ cần ra tay, chắc chắn sẽ có tin nóng! Tôi tin tưởng !”
Tôi lập tức nhân cơ hội đưa ra cầu của mình: “Tôi nghiêm túc. Nhưng tôi muốn mức lương gấp đôi.”
Tin tức về giới hào môn luôn là gia vị thích của công chúng.
Mà người thừa kế của tập đoàn Bùi thị lại càng bí ẩn hơn cả. Trên mạng hoàn toàn không có bất cứ hình ảnh hay tư liệu nào về ta.
Vài ngày trước, tin tức tập đoàn Bùi thị và nhà họ Cố liên hôn vừa tung ra, các trang báo lớn nhỏ đều đổ xô săn tin, tranh giành quyền phát sóng trực tiếp đám cưới. Nếu có thể nắm cơ hội này, lượt xem chắc chắn sẽ bùng nổ.
Hai tháng trước, từng có tin đồn nội bộ lan truyền rằng người thừa kế tập đoàn Bùi thị bị tai nạn xe nghiêm trọng, mất hoàn toàn khả năng sinh sản. Nhưng tin này thật hay giả thì chẳng ai dám chắc.
Đột nhiên, hình ảnh người phụ nữ điên cuồng đòi mua con của tôi lại hiện lên trong đầu.
Cô ta ta tên gì nhỉ?
Nhớ ra rồi—Cố Tuyết Tình.
Đúng là nực , ta còn dám đưa tôi năm triệu tệ.
Khoan đã… Cố Tuyết Tình… Họ Cố sao?
Trùng hợp thế à?
2
Là một phóng viên giải trí lâu năm, bản năng nghề nghiệp của tôi lập tức mách bảo—chuyện này nhất định có vấn đề!
Tôi bắt đầu tra cứu thông tin về Cố Tuyết Tình.
Nhưng khi ảnh của ta hiện lên trước mắt, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.
Cô ta ta là vợ chưa cưới của Bùi Cảnh Thước… Vậy chẳng phải Bùi Cảnh Thước chính là người thừa kế bí ẩn của tập đoàn Bùi thị sao?!
“Bố nhà nó!”
Không nhịn , tôi văng tục một câu.
Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua tôi vẫn không thể nào gán nổi hình tượng “thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh” với cái dáng vẻ lôi thôi của Bùi Cảnh Thước trong ký ức của mình.
Không phải ta không đẹp trai, mà là quá chán đời! Mùa hè thì mặc áo ba lỗ, mùa đông khoác đại một chiếc áo bông, ăn uống thì mê mẩn mấy quán bình dân, đặc biệt là mì trộn ở tiệm bình dân ven đường. Cái phong thái đó hoàn toàn không có chút gì giống với một thiếu gia nhà giàu cả!
Nhìn xuống bụng mình, rồi nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp tới, đầu tôi như muốn nổ tung.
Nếu thực sự là ta… tôi có thể bình tĩnh đưa tin về đám cưới của ta với người phụ nữ khác không?
Tôi có thể thản nhiên livestream toàn bộ quá trình kết hôn của ta sao?
Dẫn theo đứa con trong bụng đi dự hôn lễ của “bố nó” và “mẹ kế” à?
Nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi!
Không, thậm chí còn chẳng tính là “mẹ kế”.
Đứa bé này, ngay từ khi sinh ra đã phải mang danh con riêng.
Nhưng rắc rối dường như không chỉ có thế.
Cố Tuyết Tình đã nhắm trúng đứa con trong bụng tôi.
Mà tôi, vốn không thích kẻ bị , nên đã tự lên kế hoạch cho một vở kịch.
Chương 2 ở đây:
Bạn thấy sao?