9
Buổi tối, tôi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi vào bàn ăn như thường lệ.
Lục Xuyên tôi do dự như muốn gì đó, cuối cùng lại chẳng một lời.
Chẳng bao lâu sau, đứa bé bỗng nhiên khóc lên.
Trần Như liếc Lục Xuyên với ánh mắt đầy ám muội.
Sau đó, không chút ngượng ngùng mà vén áo ngay trên bàn ăn.
Vòng một trắng trẻo căng tròn của chị ta lộ ra trong khoảnh khắc.
Tay Lục Xuyên đang gắp thức ăn bỗng khựng lại giữa không trung, thậm chí thân thể còn khẽ run lên một cái.
Phản ứng của Lục Xuyên khiến Trần Như rất hài lòng.
Chị ta đỏ mặt đầy e lệ, ánh mắt lại tràn đầy đắc ý tôi.
Cứ như đang :
Dù có là vợ hợp pháp thì sao?
Chồng vẫn bị tôi cho mê mệt đấy thôi.
Trước sự khiêu khích của Trần Như, tôi không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy buồn .
Thì ra thật sự có người xem cơ thể mình là công cụ để khoe khoang.
Tôi mặc kệ chị ta,
quay sang Lục Xuyên đang thất thần, mỉa mai:
“Thích đến sao? Chị dâu đang cho con bú, mà em chồng như lại cứ chằm chằm.
Nếu trai biết, chắc tức đến đội mồ sống lại đấy.”
Lục Xuyên bừng tỉnh, mặt đầy xấu hổ.
Bị chạm đúng chỗ, ta cáu lên:
“Phương Tình, đừng lấy cái bụng dạ bẩn thỉu của em mà nghĩ ai cũng giống mình!
Anh chỉ đang lo cho Mãn Nhi thôi!
Chứ đâu có máu lạnh như em – mợ mà bao nhiêu ngày chẳng đoái hoài đến cháu.”
Tôi bình thản gắp miếng thịt cuối cùng trên bàn, đưa vào miệng, nhếch môi ta:
“Mẹ nó còn sống sờ sờ ra đấy, việc gì đến mợ như tôi phải chăm?”
“Lo cho Mãn Nhi mà phải dán mắt vào người mẹ nó à? Lục Xuyên, có thể dối tôi, đừng tự dối mình.”
Thấy Lục Xuyên bắt đầu nóng mặt, Trần Như vội vàng kéo tay ta, cả người dán sát vào cánh tay.
Chị ta cắn môi dưới, như sắp bật khóc đến nơi:
“A Xuyên, đừng vì em mà cãi nhau với Tiểu Tình. Là lỗi của em, em đã phiền …
Nhưng em không còn cách nào khác, Mãn Nhi đói bụng, em cũng không thể lo hết.”
Ánh mắt Lục Xuyên hiện rõ sự xót xa.
“Chị dâu, chị đừng . Sao có thể trách chị chứ?
Nếu có trách, cũng chỉ có thể trách Tiểu Tình thôi.”
Tôi bật lạnh, cảnh hai người họ cùng nhau “đổ lỗi chân thành”, rồi đập mạnh đũa xuống bàn.
“Tôi không phải trâu bò mà suốt ngày phải gánh những tội không thuộc về mình!
Nếu tôi không chăm sóc tốt cho Trần Như, thì tôi đi tìm lãnh đạo xưởng để chuyện rõ ràng ngay!”
Tôi không phải từ đất, không biết nổi giận.
Hết lần này đến lần khác bị đội phân bón lên đầu, tôi nhịn đã đủ lắm rồi.
Thấy tôi đứng dậy định đi, sắc mặt Lục Xuyên biến hẳn.
Gần đây ta vừa đề bạt lên phó giám đốc, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
“Phương Tình! Anh cứ nghĩ sau từng ấy thời gian ở bên nhau, em là người hiểu nhất.
Nhưng không ngờ em lại nhỏ mọn đến . Anh thật sự thất vọng về em!”
Khóe môi tôi cong lên một nụ lạnh:
“Thật à? Vậy thì nên cẩn thận đấy, không khéo còn thất vọng hơn nữa.”
Nói xong, tôi chẳng buồn hai khuôn mặt xám xịt đó nữa, xoay người bước vào phòng.
10
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Nhưng dù là thai hay tham gia thi đại học, mua tài liệu ôn thi, tôi đều cần tiền.
Lương tháng trước của Lục Xuyên đã đưa hết cho Trần Như.
Còn tiền tiết kiệm trong nhà cũng bị ta tiêu sạch vào chị ta rồi.
Tôi còn hơn năm mươi tệ trong tay, hoàn toàn không đủ.
May mà sắp đến ngày phát lương.
Lần này, Lục Xuyên đừng hòng đưa tiền cho Trần Như nữa.
Dạo này tôi đã không còn nấu ăn ở nhà.
Bạch Phi sẽ giúp tôi mua cơm từ căn-tin.
Không có tôi, Lục Xuyên chẳng có tiền trong tay, cũng ngại mở miệng xin Trần Như.
Đành phải đi ăn ké nhà đông một miếng, nhà tây một miếng.
Hôm đó, tôi đang ngồi trong nhà ăn bánh bao thịt Bạch Phi mang tới.
Lục Xuyên từ bên ngoài bước vào, mặt mũi hốc hác.
Thấy bánh bao trong tay tôi, mắt ta sáng lên.
Anh ta lập tức bước đến, vừa thò tay vào túi giấy thì phát hiện bên trong trống trơn.
Ngay lập tức đập bàn, nghiến răng : “Phương Tình, miệng em tham vừa thôi! Nhiêu đó bánh bao mà em ăn hết sạch à?”
Tôi nuốt miếng cuối cùng, vỗ bụng, nghiêng đầu ta: “Sao? Bây giờ định giành đồ ăn với vợ con à?”
“Đói thì đi tìm chị dâu quý của ấy, lương của đang nằm trong tay chị ta còn gì.
Nghe hôm nay chị ấy còn nhờ người đi mua thịt kho tàu ở quán quốc doanh nữa mà, không lẽ không chia phần cho sao?”
Mặt Lục Xuyên tím tái đủ màu.
Tôi liếc xéo một cái rồi đứng dậy bỏ đi.
Thứ đàn ông rẻ rúng, lương đem cho người khác giữ mà còn mặt dày đòi ăn ké vợ.
Tôi thà cho chó ăn còn hơn là bố thí cho ta.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?