7
Không còn việc tôi vẫn phải sống.
Tôi bắt đầu đi sớm về khuya để tìm việc mới.
Một ngày nọ, tôi cờ gặp lại Bạch Phi – người nữ từng cùng tôi đi tăng cường về nông thôn.
Nói chuyện một hồi mới phát hiện ra, chúng tôi có chung số phận.
Cũng vì thứ gọi là “ ” mà chọn ở lại nông thôn, rồi cuối cùng lại bị phản bội thê thảm.
Một lúc sau, Bạch Phi tôi chăm :
“Cao khảo sắp khôi phục rồi, cậu có muốn đi cùng tớ rời khỏi đây không?”
Tôi sững người, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Từng có lúc tôi nghĩ mình sẽ bị chôn vùi cả đời ở mảnh đất này.
Nhưng lời của Bạch Phi lại như thắp lên một tia hy vọng trong tôi.
Chỉ là… tôi khẽ đặt tay lên bụng.
Nếu tôi rời đi, còn đứa trẻ thì sao?
Tôi thực sự không nỡ để con mình vừa chào đời đã không có bố.
Bạch Phi thấy tôi do dự, bèn siết chặt tay tôi.
“Chuyện này là của cậu, không ai có thể thay cậu quyết định.
Nhưng tớ chỉ hỏi một câu: nếu là cậu, cậu có muốn sinh ra trong một gia đình mà bố mẹ đã không còn cảm với nhau không?”
Câu hỏi của Bạch Phi khiến tôi chết lặng.
Phải rồi.
Nếu là tôi, liệu tôi có muốn không?
Câu trả lời là: không.
Mắt tôi nhòe đi vì nước mắt, siết chặt tay Bạch Phi.
Đã có quyết định, tôi bàn bạc qua với ấy rồi quay về nhà.
Vừa tới đầu ngõ, dì Lâm hàng xóm đã hấp tấp kéo tôi lại, mặt đầy lo lắng:
“Trời ơi Tiểu Tình, cuối cùng cháu cũng về! Ban ngày ban mặt mà… mau vào nhà xem đi!”
Tôi còn đang ngơ ngác thì từ trong sân vang lên một tràng tiếng rên rỉ đầy ám muội.
8
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, tôi đẩy cửa xông vào.
Lục Xuyên đang đứng bên cạnh, gương mặt lúng túng.
Trần Như thì mặt mày đầy vẻ uốn éo, ánh mắt còn thấp thoáng đắc ý.
Lục Xuyên luống cuống giải thích: “Em đừng nghĩ lung tung, … chỉ đang giúp chị dâu thôi…”
Tôi chẳng nghe nổi một chữ nào, buồn nôn dâng lên tận cổ.
Tôi lao ra ngoài, vịn vào tường nôn khan không ngừng.
Lục Xuyên đuổi theo sau, nhíu mày chất vấn: “Phương Tình, ý em là sao hả?”
Là sao à?
Tôi Lục Xuyên đang giận dữ trước mặt, trong lòng chỉ thấy mỉa mai.
Anh trai mình vừa mất mà đã lằng nhằng với chị dâu?
Tôi sao có thể để con tôi có một người bố như chứ.
Tôi ta, ánh mắt lạnh như băng.
“Lục Xuyên, không thấy bản thân mình ghê tởm à?
Anh cả vừa mất chưa bao lâu mà đã vội vàng dính dáng với vợ người ta.
Anh sống mà không thấy có lỗi với ấy sao?”
Lục Xuyên thoáng chút chột dạ, vẫn cứng họng không chịu nhận.
“Đừng đem những suy nghĩ bẩn thỉu của em gán cho người khác.
Nếu không phải em không chăm sóc tốt cho chị dâu, thì sao chị ấy lại bị tắc sữa?”
Tôi khẩy.
Lục Xuyên đúng là hết biết xấu hổ rồi.
Chuyện này mà cũng đổ lên đầu tôi.
Nhưng cũng có thể… từ đầu ta đã là loại người tồi tệ,
Chỉ là bây giờ tôi mới rõ mà thôi.
Tôi đặt tay lên bụng.
May mà… vẫn còn kịp.
Tôi đưa tay lau miệng.
Không thèm Lục Xuyên thêm lần nào, quay người trở vào nhà.
Bạn thấy sao?