3
Tôi quen Lục Xuyên khi đi tăng cường về nông thôn.
Lúc đó tôi mới đến, xa lạ với mọi thứ.
Trong lúc việc ngoài ruộng, bị một con rắn độc bất ngờ chui ra cắn trúng.
Lục Xuyên cờ đi ngang qua đích thân hút máu độc giúp tôi.
Anh ta đẹp trai, lại có học thức.
Tôi tự nhiên sinh cảm , thậm chí còn vì ta mà ở lại vùng quê này.
Lúc đầu, chúng tôi cũng từng có những ngày tháng ngọt ngào.
Nhưng từ khi cả ta qua đời,
Lục Xuyên không màng sự phản đối của tôi mà đón Trần Như về nhà, còn bênh chị ta đủ điều.
Lục Xuyên mồ côi mẹ từ nhỏ, trai nuôi lớn.
Tôi hiểu ơn nghĩa của cả với ta.
Anh ta muốn trâu ngựa cho Trần Như, tôi không có ý kiến.
Nhưng nếu định bắt tôi gánh nợ thay, lao công miễn phí, thì đừng hòng.
Những ngày sau đó, tôi đều ăn cơm ở cơ quan.
Về nhà cũng không thèm với Lục Xuyên một câu.
Không có tôi ô-sin, Lục Xuyên đành phải tự tay chăm sóc chị dâu rắc rối của mình.
Chỉ mấy hôm sau, mắt ta đã thâm quầng.
Sáng nay, tôi vừa thức dậy thì thấy ta đã nấu sẵn bữa sáng.
Anh ta nhiệt mời tôi qua ăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có người tự nguyện phục vụ tôi, tôi dĩ nhiên chẳng phản đối.
Ăn một nửa, Lục Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tình, thời gian trước là lỗi của , không nghĩ đến cảm của em.
Em vừa phải đi , vừa chăm chị dâu, lại còn mang thai, thật sự rất vất vả.”
Mũi tôi cay xè, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Tôi tưởng ta cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ của tôi.
Nhưng ngay sau đó lại nghe ta : “Vậy nên em nghỉ việc đi nhé, thời gian này cứ ở nhà chăm sóc chị dâu cho yên tâm.”
4
Tôi Lục Xuyên, không thể tin nổi những gì vừa nghe.
Không ngờ ta có thể trơ trẽn đến mức này.
Lục Xuyên cúi đầu, giọng nhẹ nhàng như không: “Tiện mà, vừa chăm chị dâu vừa dưỡng thai, có mất gì đâu.”
Lúc tôi mới có thai, Lục Xuyên cũng chẳng bảo tôi nghỉ ngơi lấy một ngày.
Vậy mà bây giờ, vì Trần Như, lại bảo tôi bỏ việc.
“Anh có biết mình đang cái gì không?”
Sắc mặt Lục Xuyên vẫn bình thản: “Gì chứ, cho em nghỉ ở nhà mà còn không hài lòng sao? Em xem, có mấy ai ? Ngay cả vợ giám đốc xưởng mang thai còn phải đi , cho em ở nhà không tốt à?”
Tôi suýt nữa tức đến bật .
“Anh bảo tôi nghỉ việc rốt cuộc là vì chăm Trần Như hay vì dưỡng thai, trong lòng rõ ràng lắm mà!
Anh có quên là cơm đang ăn, nước đang uống vẫn là từ lương của tôi không?
Không có tôi, tháng này với chị dâu quý hóa của chắc chỉ có nước uống gió Tây Bắc sống qua ngày!”
Lục Xuyên nhíu chặt mày.
“Của em với của khác gì nhau, trong nhà mà tính toán à? Em chỉ cần em có đồng ý hay không thôi.”
Tôi Lục Xuyên, cảm thấy người đàn ông trước mắt mình xa lạ đến mức đáng sợ.
Đây là người mà tôi từng muốn sinh con đẻ cái cho sao?
Vì một người đàn bà khác, Anh ta hết lần này đến lần khác ép tôi phải hi sinh để tròn “nghĩa vụ” thay ta.
“Lục Xuyên, có biết công việc này tôi đã phải cố gắng đến mức nào mới có không?
Anh có biết bao nhiêu người đang nhăm nhe vị trí này không?
Tôi đã vất vả đến ngày hôm nay, mà lại bắt tôi từ bỏ nó?”
Lục Xuyên cũng bắt đầu bực:
“Em chẳng qua cũng chỉ là một kế toán nhỏ, có gì khó khăn hơn tôi?
Anh cả vất vả nuôi tôi ăn học, bây giờ ấy mất rồi, tôi đến vợ con ảnh cũng không chăm nổi thì người ta sẽ nghĩ tôi là loại người gì?”
“Vậy nên chọn cách hi sinh tôi để đổi lấy danh tiếng của mình?”
Tôi đập mạnh chén cơm xuống bàn, giọng lạnh tanh:
“Lục Xuyên, tôi là một con người độc lập.
Anh muốn trả ơn, tôi không cản.
Nhưng đừng đem đạo đức ra ép buộc tôi.”
“Muốn tôi nghỉ việc, trừ khi tôi chết.”
Nói xong, tôi xách túi đi thẳng đến cơ quan.
Bạn thấy sao?