Mang Thai Con Của [...] – Chương 6

10
Mở mắt ra lần nữa, là ở bệnh viện.
 

Tay bị gắt gao nắm lấy, tôi giật lại, Tần Nhan ngẩng đầu, ánh mắt về phía tôi.
 

Tôi nhắm mắt lại.
 

Vào lúc ban đêm, lúc Lâm Niệm tới kiểm tra phòng, tôi bởi vì không muốn thấy Tần Nhan, nên bắt ấy chạy đến phía đông thành phố mua một chén cháo thịt nạc.
 

Tần Nhan nghe lời đi mua.
 

Lâm niệm thay tôi đắp lại chăn, ngồi xuống ghế bên cạnh.
 

“Gia Gia, tôi không thích Tần Nhan.”
 

Tôi ngây ngẩn cả người, biểu của Lâm Niệm quá chân thành, tôi không tìm thấy chút giả dối nào trên mặt ấy.
 

Nhưng mà, mà, trong sách có thích mà!
 

Tôi bướng bỉnh , “Có thể là thích không nhận ra.”
 

Lâm Niệm tôi hồi lâu, biểu nghiêm túc, “Gia Gia, thích mà không nhận ra, là không phải tôi.”
 

“Tôi......”
 

Tôi muốn giải thích, muốn tôi không thích Tần Nhan.

Nhưng lại không thể ra miệng.

“Gia Gia, tôi không biết từ lúc nào, cho ảo giác này, nếu có, tôi thực xin lỗi, tôithật sự không thích Tần Nhan, người tôi thích, là Chu Việt Trạch.”

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Niệm có chút ngượng ngùng, gương mạnh lạnh lùng trở nên đỏ ửng, “Chu Việt Trạch đang theo đuổi tôi, tôi chưa đáp ứng, mà, tôi đối với ấy cũng có cảm giác.”

Khi đến Chu Việt Trạch, vẻ mặt ấy thẹn thùng mà tôi chưa từng thấy qua.

“Nhưng mà, lần đầu thấy Tần Nhan, đã .”

Lâm Niệm suy nghĩ, khúc khích: “Lòng cái đẹp ai cũng có, Tần Nhan bề ngoài đẹp như , ai gặp cũng sẽ thêm vài lần.”

Ánh mắt Lâm niệm quá thông thấu vàsáng suốt, tôi nửa tin nửa ngờ.

Nếu, nếu Lâm Niệm không thích Tần Nhan, , tôi có thể thích không?

Còn nữa, Tần Nhan, sẽ thích tôi sao?

Im lặng nửa ngày, tôi nhịn không nổi nữa hết chuyện xảy ra trong sách cho Lâm Niệm biết.

Lâm Niệm chủ nắm lấy tay tôi, đem mấy sợi tóc vương trên trán vén ra sau tai: “Gia Gia, tốt như , thông minh và ngây thơ, trong sáng và tốt bụng đến mức mọi người đều muốn quý trọng và bảo vệ, Tần Nhan càng là như thế.”

“Cô không thể bởi vì sự chưa phát sinh, mà dễ dàng kết án t.ử hình cho một người, vì sao lại không tin sự thật đang diễn ra?”

---
11
Không biết có phải lời Lâm Niệm có tác dụng không, sau khi xuất việ, tôi đã thấy một giấc mộng.

Giấc mộng là từ góc của Tần Nhan.

Có vẻ như sự đã thật sự xảy ra.

Trong phòng khách biệt thự.

Tần Nhan ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, ánh mắt Tần Nhan về phía cửa, cờ thấy tôi đang đứng ở đấy.

Tôi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của Tần Nhan.

Suy sụp, thống khổ, tuyệt vọng, vô hồn.

Tần Nhan đã xảy ra chuyện gì.

Tôi hỏi, không có người trả lời tôi.

Trợ lý đi lên trước, hơi hơi khom lưng: “Tổng giám đốc, mọi việc đều đã tốt.”

Mấy ngày hôm trước, tổng giám đốc dặn dò ta vài chuyện, trong lòng trợ lý có chút bất an, cảm thấy tổng giám đốc giống như, giống như không muốn sống nữa.

“Tổng giám đốc......” Trợ lý nhịn không lên tiếng, Tần Nhan xua xua tay, ngăn không cho ta nữa.

“Đi ra ngoài.”

Anh muốn đi cùng Gia Gia, Gia Gia, từ từ đợi không.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, tôi giống như bị điên túm lấy tay Tần Nhan, ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ chằm chằm một tấm ảnh cũ trong tay.

Ảnh chụp, là tôi và Tần Nhan trong bộ lễ phục tốt nghiệp đại học, Tần Nhan đứng thẳng người, tay cắm vào túi, bên cạnh là tôi nhỏ xinh đáng , nụ ngọt ngào dựa vào vai Tần Nhan.

Ngọn lửa đốt tới trên người, Tần Nhan lại , sờ soạng ảnh chụp với Trình Gia, nhỏ giọng nỉ non, thống khổ đau thương.

Tôi tới gần nghe, là từng tiếng “Gia Gia”, cùng với “thực xin lỗi”.

Giống như bị lốc xoáy cuốn vào, tôi bị mắc kẹt trong đó không thể thoát ra.

Kết cục trong sách, không phải là Tần Nhan không nữ chính , mà tự s.át sao?

Như để trả lời những nghi ngờ của tôi, một giọng khàn khàn vang lên trong khoảng không, ngọn lửa đang bùng lên bị dừng lại trong giây lát.

“Sau khi chế.c đi, Tần Nhan đã bỏ trói buộc của cốt chuyện, không còn bị quyển sách khống chế, lấy một mạng của mình, cầu nguyện bên cạnh ở kiếp sau, nghĩ đến hai người trong cốt chuyện trãi qua đau khổ, kiếp sau, chúc hai người có quả ngọt.”

Tôi khóc nức nở, còn đang tự hỏi những lời này là có ý nghĩa gì, cơ thể bỗng chìm xuống, thanh âm bên tai cũng thay đổi.

Đôi mắt tôi nhòe đi vì khóc, tôi thấy khuôn mặt nôn nóng và lo lắng của Tần Nhan sau màn nước mắt.

“Có phải gặp ác mộng không? Không sợ không sợ.”

Tần Nhan trấn an xoa đầu tôi, lại nhẹ nhàng thay tôi lau nước mắt.

Hai mắt sâu thẩm đang nhíu mày.

Tôi đắm chìm trong giấc mơ vừa rồi và không thể bình tĩnh lại .

Cho nên, trong sách Tần Nhan ý tới nữ chính, đều bởi vì sự trói buộc không thể giải thích nào đó.

Còn lúc này, là bởi vì tôi thức tỉnh, nguyên nhân khống chế Tần Nhan bị suy yếu, cho nên mới đã xảy ra hướng đi khác với cốt chuyện nguyên bản.

Nhớ lại một mảnh lửa đỏ, tôi cầm lòng không đậu vuốt ve mặt Tần Nhan, tay run rẩy, sợ hãi như còn trong giấc mộng.

Đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm chân thật.

Giọng tôi còn nghẹn ngào, cố nở nụ .

“Tần Nhan.”

“Hửm?”

“Em ngủ không , kể chuyện cho em nghe đi.”

Tôi giống phía trước đây sai sử Tần Nhan, thanh âm lại không tự giác mà mềm xuống.

Như đang nũng.

Tần Nhan cũng nghe ra , hơi sửng sốt, ngay sau đó cả người đều trở nên nhu hòa.

Anh thành thạo lấy điện thoại ở đầu giường, mở ra trang web, chuẩn bị kể tiếp câu chuyện nàng tiên cá còn dang dở.

Tôi nắm ống tay áp Tần Nhan: “Em không muốn nghe chuyện này.”

Tần Nhan lập tức dừng lại, chờ tôi phân phó.

Ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, vô cùng xinh đẹp.

Tôi có thể chắc chắn, trong mắt, trong lòng ấy chỉ có một mình tôi.

Không còn ai khác nữa.

Tôi dựa sát vào Tần Nhan.

Hô hấp của ấy cứng lại, đôi mắt tôi, sáng như sao trời, cho đến nghe âm thanh của tôi, thân thể ấy run rẩy.

Tần Nhan chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không quên ngày này, đêm này.

Anh ấy nghe câu cuối cùng của Trình Gia mang theo và sự dựa dẫm.

“Em muốn nghe, câu chuyện của chúng ta.”

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...